Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ta ấp úng không nói được lời nào, cuối cùng cứng miệng nói: "Đương nhiên là phải rồi, cô tìm một anh đẹp trai đến theo đuổi tôi, anh ấy thấy chắc chắn sẽ ghen, rồi cô lựa thời cơ nói chuyện ly hôn với anh ấy là được!"
Trai đẹp thì có sẵn một người rồi, tôi gửi cho Hứa Trầm một phong bì lì xì hai vạn, và hỏi: "Có một công việc làm thêm, em có muốn làm không?"
"Trên đời này có gì mà em không thể làm chứ!" Lời còn chưa nói hết thì cậu ta đã đồng ý rồi.
Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch, không ngờ, sau khi Hứa Trầm đến nhà theo đúng hẹn thì Lưu Cầm lại ngớ người ra.
Trong mắt Hứa Trầm thoáng qua một tia bất ngờ, sau đó là niềm vui ngập tràn, rồi lại là sự tủi thân kéo dài.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người có thể thể hiện những biểu cảm phức tạp đến vậy.
Sau đó, tôi nghe thấy cậu ta nói: "Chị ơi, ngủ với em xong rồi bỏ chạy à? Chị nói sẽ chịu trách nhiệm với em mà!"
Mặt tôi hiện đầy dấu hỏi chấm đen.
10
Tôi chết lặng nghe Hứa Trầm than thở nửa tiếng đồng hồ.
Đại khái đã hiểu, Lưu Cầm từng mê đắm nhan sắc của cậu ta, hai người đã có một đêm mặn nồng.
Sau đó Hứa Trầm đòi cô ta chịu trách nhiệm, Lưu Cầm không chịu thừa nhận và sau đó liền dứt khoát trốn ra nước ngoài.
Nhưng mà lúc đó, không phải Lưu Cầm đang ở bên Lê Ly sao?
Tôi ngây người ngồi trên sofa, Hứa Trầm suýt chút nữa làm não tôi nhảy loạn xạ: "Chị ơi, cô ấy không cần em nữa rồi, huhuhu..."
Lưu Cầm chạy lạch bạch đến, chống nạnh tức giận nói: "Cậu gọi ai là chị vậy, chẳng phải lúc trước nói chỉ có mình tôi thôi sao!"
Tôi không kìm được liền giơ tay phát biểu: "Ý cô là, cô thật sự đã "cắm sừng" Lê Ly?"
"Không có!" Lưu Cầm phủ nhận ngay lập tức, rồi nói: "Mặc dù tôi và anh ấy chưa từng yêu nhau nhưng chúng tôi có hôn ước, anh ấy phải cưới tôi!"
Lời vừa dứt, Hứa Trầm lập tức bày ra bộ dạng đau khổ tột cùng, đôi mắt đẹp điên đảo gần như trở nên sưng húp vì khóc.
Tôi vội vàng dỗ dành hy vọng cậu ấy có thể bình tĩnh lại, ngàn vạn lần đừng đập phá đồ đạc, tôi không đền nổi đâu.
Không ngờ tôi cũng có ngày phải giúp Lưu Cầm dỗ đàn ông.
Thế giới này thật điên rồ đến khó tin!
Lúc như này Lê Ly về nhà, ngay khi đẩy cửa vào và nhìn thấy Hứa Trầm, sắc mặt anh bỗng trở nên lạnh băng.
Gương mặt anh bỗng chốc trở nên tối sầm: "Giang Sanh, em gan thật đấy! Dám trắng trợn đưa đàn ông về nhà!"
"Cái này..." Trời ơi, tôi phải giải thích thế nào đây?
Chẳng lẽ tôi phải nói với Lê Ly rằng "bạch nguyệt quang" của anh ấy đã "cắm sừng" anh ấy sao?
Hứa Trầm tủi thân nhìn Lưu Cầm: "Chị ơi, chị vẫn không chịu cho em danh phận sao?"
Lưu Cầm run rẩy, suýt chút nữa là đã quỳ xuống: "Anh ơi, em sai rồi!"
Không hiểu sao tôi chợt rất muốn hát một bài "Khó Quên Đêm Nay".
Thật sự không có cảnh nào phù hợp với bài hát này hơn lúc này.
Sau này tôi mới biết ông nội của Lưu Cầm từng có ơn cứu mạng với ông nội của Lê Ly.
Sau khi cha mẹ Lưu Cầm qua đời vì tai nạn, gia đình họ Lê đã nhận nuôi Lưu Cầm theo thỏa thuận, vì cô ta là trẻ mồ côi nên Lê Ly chăm sóc cô ta rất chu đáo.
Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Lưu Cầm đã nhầm lẫn tình thân thành tình yêu.
Hai người bọn họ căn bản chưa từng yêu nhau, Lưu Cầm dùng việc ra nước ngoài để uy hiếp, bắt Lê Ly phải cưới cô ta.
Để dập tắt ý nghĩ của cô ta, Lê Ly liền quay sang cưới tôi.
Nhưng may mắn thay Hứa Trầm bám người muốn chết, dần dần khiến Lưu Cầm cũng động lòng vì cậu ấy.
Trong tiệc cưới của Lưu Cầm và Hứa Trầm, tôi nâng ly rượu hỏi Lê Ly: "Vậy khi nào thì chúng ta ly hôn?"
Anh nghe xong thì liền cười không ngớt: "Ly hôn?
"Vợ à, em nghĩ rằng rơi vào tay anh rồi còn có thể chạy thoát được sao?"
Lòng tôi giật mình, không phải chứ, anh đang nói nghiêm túc đấy à?
Ở một góc khuất không ai chú ý trong đám cưới, Lê Ly cúi đầu đeo một chiếc nhẫn kim cương to sụ vào ngón tay tôi.
Anh xoa tóc tôi, và nói: "Cái này được đặt làm riêng cho em, đợi hai năm mới nhận được, cái trước bán thì bán rồi, cái này không được bán nữa đâu!"
Não tôi khó khăn vận hành, tôi bối rối nhìn Lê Ly: "Vậy, ý anh là gì?"
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, rồi giơ điện thoại lên, ánh đèn flash bỗng nhiên lóe sáng.
Trong bức ảnh, người đàn ông khoác lên mình một bộ vest đặt may riêng, dáng người cân đối và lịch lãm, nụ hôn của anh mang một sức hút giới tính khó tả.
Còn cô gái thì bị buộc phải hơi ngẩng đầu lên, bàn tay của người đàn ông đặt trên cổ trắng ngần của cô ấy.
"Chuyện công ty đã xong, Lưu Cầm cũng đã có nơi có chốn, ông nội cũng đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi.
"Anh đã thích em từ rất lâu rồi, chỉ là anh chưa có đủ khả năng để cho em một cuộc sống ổn định nên mới nhẫn nhịn đến tận bây giờ."
Anh đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, khi nhìn tôi ánh mắt anh bất giác trở nên lấp lánh như sao: "Công khai thôi, vợ à."
Tôi... nhưng mà... tôi...
Dưới ánh mắt căng thẳng của Lê Ly, tôi chậm rãi mở miệng: "Vậy sau này em có thể đường đường chính chính sờ cơ bụng của anh không?"
Ánh mắt anh chợt trầm xuống, đột nhiên rất vội vàng muốn về nhà, trên đường lái xe rất nhanh, giống như lần đầu tiên anh đưa tôi đi đăng ký kết hôn vậy.
(Hết)