Cô Ấy Sẽ Không Chết Đâu - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hai chiếc xe va chạm. Tôi và một thai phụ khác được đưa vào phòng sinh cùng lúc.

“Thai phụ này đã vỡ ối, cần cấp cứu gấp, mau tìm người nhà ký tên!”

Khi sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi nói với bác sĩ:

“Chồng tôi rất bận, tôi có thể tự ký!”

Chưa dứt lời, chồng của thai phụ kia lao tới.

“Cứu cô ấy trước! Cô ấy nguy kịch hơn, cô ấy bị bệnh tim!”

Anh ta hoảng loạn, mặt mũi đầy máu, nhưng tôi vẫn nhận ra anh ta.

Phó Thận, rõ ràng anh là chồng em, là chồng của em mà!

“Tôi là bác sĩ sản khoa của Bệnh viện Trung Tâm – Phó Thận. Mong các người tin vào phán đoán chuyên môn của tôi.”

Tôi đưa tay định chạm vào anh ta, nhưng anh ta gạt mạnh tay tôi ra.

“Nhưng sản phụ này đã vỡ ối rồi…”

Phó Thận liếc nhìn tôi:

“Cô ta không chết được. Tôi là chồng cô ta, tôi có thể ký giấy miễn trách nhiệm.”

1.

Tai nạn xảy ra bất ngờ, bác sĩ trong bệnh viện phân bổ không đều.

Vì vậy cơ hội phẫu thuật lần này rất hiếm, vốn dĩ đã thuộc về tôi…

Chỉ vì chồng tôi là chuyên gia sản khoa có tiếng ở Bệnh viện Trung tâm, mọi người đều tin vào phán đoán chuyên môn của anh ta, nên ca phẫu thuật của tôi bị hoãn lại.

Khi giường bệnh bị đẩy đi, Phó Thận thậm chí không nhìn tôi lấy một lần.

Tay anh ta nắm chặt lấy tay Bạch Lộ Lộ, tất cả sự đau lòng đều phơi bày hết.

“Không sao đâu, chờ phê duyệt xong, anh sẽ tự tay mổ cho em.”

“Em nhất định sẽ bình an rời khỏi bàn mổ.”

Sự dịu dàng trong mắt anh ta khiến tim tôi đau nhói.

Không có giường bệnh, tôi bị để nằm ngoài hành lang, nhìn anh ta dành hết thâm tình cho một người phụ nữ khác.

Người bệnh đi qua đi lại, luôn có người thân kề bên.

Khi họ sợ hãi, ít nhất cũng có một bờ vai để dựa vào.

Còn người từng là bờ vai của tôi, giờ đã được “cho phép” tận tay mổ cho nữ thần của anh ta.

Anh ta bước ngang qua tôi, dừng lại một chút nhưng vẫn không quay đầu nhìn lấy một lần.

Anh ta đi rất dứt khoát, chỉ để lại một câu không rõ ràng:

“Cô sẽ không chết được, hãy tin vào chuyên môn của tôi.”

Tôi không biết ca phẫu thuật đó kéo dài bao lâu.

Trong lúc chờ đợi, tôi lơ mơ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy quanh mình là cả một đội ngũ y bác sĩ.

“Sản phụ bị thuyên tắc ối cấp tính! Nhanh, liên hệ ngân hàng máu!”

“Bác sĩ Phó đâu rồi? Mau gọi anh ấy đến! Cả thành phố này chỉ có mình anh ấy từng xử lý ca thuyên tắc ối! Chúng tôi đều chưa có kinh nghiệm!”

Tiếng bước chân vội vàng. Giường bệnh của tôi được mấy điều dưỡng nam nhanh chóng đẩy đi, họ cố trấn an tôi.

Rằng không sao cả.

Rằng chồng tôi là bác sĩ sản phụ khoa giỏi nhất thành phố, từng xử lý hai ca thuyên tắc ối, tỷ lệ thành công lên tới 99%.

Tôi lại còn trẻ, sức khỏe tốt, không thuộc nhóm máu đặc biệt, cơ hội sống sót rất cao.

Tôi được đẩy vào phòng mổ. Ánh đèn trắng chiếu thẳng xuống, mọi người vừa gấp gáp vừa cố giữ bình tĩnh báo cáo các chỉ số cơ thể của tôi.

“Không được! Nồng độ oxy trong máu tụt quá nhanh, bệnh nhân không cầm cự được nữa! Bác sĩ Phó đâu rồi?”

Bác sĩ chính của tôi bắt đầu sốt ruột, bàn tay cầm tay tôi lạnh buốt.

Y tá bên cạnh run rẩy nói:

“Bác sĩ Phó sau khi phẫu thuật xong cho Bạch Lộ Lộ thì rời đi rồi… Anh ấy nói Bạch Lộ Lộ tỉnh lại muốn ăn cháo, muốn ăn cháo do chính tay anh nấu.”

“Gọi điện thoại đi!”

“Gọi rồi… Không nghe máy…”

“Đứa bé! Đứa bé cũng không còn thở nữa rồi! Sản phụ không còn ý thức sống, sắp không xong rồi!”

Bác sĩ chính siết chặt tay tôi, kiên định nói:

“Đã giao cô cho tôi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Cô cũng đừng buông bỏ bản thân mình! Gọi bác sĩ nhi khoa cùng vào hỗ trợ cấp cứu, chúng ta sẽ làm hết sức để cứu cả mẹ lẫn con.”

…Được.

Tôi khẽ chớp mắt.

Trên đời này vẫn còn người mong tôi sống, tôi phải cố sống cho bằng được.

Mấy thực tập sinh khác vẫn đang cố gọi cho Phó Thận.

Bác sĩ chính của tôi cùng mấy chuyên gia đầu ngành trong viện bắt đầu giành giật từng giây từng phút để cứu tôi.

Tôi thấy từng túi máu được mang vào, rút ra trống rỗng, nhìn các bác sĩ mồ hôi ướt đẫm mà vẫn không dám lơi tay, lồng ngực tôi nghẹn lại.

Lúc này, một thực tập sinh phấn khích giơ điện thoại của tôi lên:

“Bác sĩ Phó chủ động gọi lại cho sản phụ rồi, liên lạc được rồi!”

Sau khi bật loa ngoài, cả phòng mổ đều nghe thấy giọng của Phó Thận.

Anh ta gấp gáp và tức giận hét lên trong điện thoại:

“Lâm Manh! Cô để túi đồ sinh ở đâu vậy? Dù sao cô cũng chưa sinh ngay, tôi mang cho Bạch Lộ Lộ dùng trước một chút.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo