Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2.
Tôi thấy bác sĩ điều trị chính của mình nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, giao lại dụng cụ trong tay cho vị bác sĩ trưởng bên cạnh.
Rồi anh ấy bước đến trước mặt thực tập sinh, cầm lấy chiếc điện thoại đã được khử trùng.
“Bác sĩ Phó, vợ anh vừa bị thuyên tắc ối cấp tính, hiện đang được cấp cứu. Anh có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, xin anh lập tức quay về bệnh viện hỗ trợ cấp cứu cho vợ anh.”
“Tút… Tút… Tút…”
Cuộc gọi bị dập thẳng.
“Đ* mẹ! Có bị điên không đấy? Vợ mình không cứu, lại đi chuẩn bị đồ sinh cho vợ người khác!”
“Quyền cái quái gì mà quyền! Một thằng đàn ông tồi tệ hết thuốc chữa!”
Tiếng nói to đến mức tôi cũng bật cười.
Bác sĩ điều trị chính ý thức được lời mình có thể ảnh hưởng tới tôi, liền vội vàng xin lỗi.
Dưới tác dụng thuốc mê, tôi cố lăn mắt ra hiệu không sao cả.
Vì tôi thấy… Họ nói đúng.
Chỉ là trong khoảnh khắc đó, tuyệt vọng như một dòng nước đen nuốt chửng tất cả sự kiên cường cuối cùng của tôi.
“Sản phụ tụt oxy máu nghiêm trọng! Báo ngân hàng máu, tiếp tục điều máu khẩn cấp!”
Bệnh viện Lâm Giang lập tức phát lệnh điều động huyết tương từ tất cả các bệnh viện trong thành phố.
Tin tức về sản phụ bị thuyên tắc ối ở đây gần như đã lan khắp nơi.
Thậm chí còn được phát sóng trên bản tin thời sự.
Lúc này, cuối cùng Bệnh viện Trung tâm cũng cử một bác sĩ từng xử lý thuyên tắc ối tới.
Vừa bước vào, ông ta đã nói vội:
“Thật đúng dịp, vợ của bác sĩ Phó bên chúng tôi cũng sinh hôm nay. Tôi qua thăm, vừa hay nghe tin, lập tức xin phép rồi chạy qua hỗ trợ.”
Vợ của bác sĩ Phó?
Bác sĩ điều trị chính theo phản xạ nhìn về phía tôi.
Đồng nghiệp của Phó Thận, vì đã cùng anh ta xử lý vài ca thuyên tắc ối trước đó, nên tâm lý vững hơn nhiều.
Sau khi đến, tình trạng của tôi cũng ổn định dần. Nhịp tim, huyết áp… Từng chỉ số bắt đầu khôi phục.
Không khí trong phòng mổ nhẹ đi, họ bắt đầu trò chuyện để giãn căng thẳng.
“Tôi vừa vào thì thấy bên nhi khoa cứu sống được bé rồi, trắng trẻo mập mạp, là một cậu con trai.”
“Chỉ là tôi gọi mấy lần mà không thấy bố đứa trẻ đâu cả, gì thế này, mẹ đơn thân à?”
Bác sĩ điều trị chính khẽ ho hai tiếng.
Nhưng vị bác sĩ vừa đến vẫn không nhận ra có gì bất thường.
“Cũng lạ thật đấy, vợ bác sĩ Phó nằm ở phòng 303, sao không thấy anh ấy qua đây giúp nhỉ? Anh ấy là chuyên gia về mảng này cơ mà! Hay là vì vợ đang sinh, anh ấy không yên tâm nên từ chối không cấp cứu người khác?”
Ông ta còn đang nói, một thực tập sinh không chịu nổi nữa liền bật lại:
“Bác sĩ Lý! Người đang nằm ngay trước mặt ông đây mới chính là vợ của bác sĩ Phó – Lâm Manh!”
Bác sĩ Lý cười khẩy:
“Trẻ con đừng nói bậy. Tôi làm với Phó Thận bao nhiêu năm rồi, vợ anh ấy là Bạch Lộ Lộ, chứ đâu phải Lâm Manh gì đó!”
“Xong rồi!”
Bác sĩ điều trị chính nhìn chỉ số sinh tồn của tôi – đang từ ổn định mà lao dốc không phanh.
Anh ta gấp đến độ quát lên:
“Chúng tôi đâu có rảnh mà nói đùa với ông! Cô ấy chính là vợ của Phó Thận, do chính miệng anh ta thừa nhận! Vừa nãy cô ấy còn có chút ý chí sống, giờ thì cạn sạch rồi!”
Bác sĩ Lý vỗ trán:
“Tôi tưởng mấy người đang đùa…”
Đúng lúc đó, một tiếng khóc trẻ con vang lên.
Bác sĩ điều trị chính lập tức gọi về phía hai bác sĩ nhi khoa:
“Mau bế đứa bé lại cho mẹ nó nhìn một cái!”
Tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy đứa trẻ còn hơi tím tái. Tôi bất giác bật cười.
Nó xấu khủng khiếp, giống y hệt Phó Thận.
Nhưng tôi vẫn yêu nó tha thiết – cái tình yêu vô thức, bản năng, vượt khỏi sự kiểm soát của lý trí.
Sau một ngày một đêm giành giật sự sống, truyền hơn 500 túi huyết tương, cuối cùng tôi cũng sống sót.
Rời khỏi ICU, tôi được đưa về phòng bệnh thường.
Người vú nuôi được tôi thuê từ trước đã đến từ sớm sau khi nhận tin.
Tôi thấy vẻ mặt bà ta hơi lúng túng, trên tay còn cầm một chiếc tã đã dùng. Tôi liền hiểu ngay.
“Phu nhân… Anh nhà nhất quyết bắt tôi qua chăm sóc tiểu thư Bạch trước. Tôi… Thật sự không dám từ chối.”