Cô Ấy Sẽ Không Chết Đâu - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5.

Phó Thận lập tức đổi sắc mặt, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương nhìn tôi.

Nhưng chỉ một giây sau, khi nghe thấy lời tôi nói, anh ta không thể cười nổi nữa.

“Nếu không phải lúc nguy kịch, anh ta chọn bỏ rơi tôi để đi phẫu thuật cho nữ thần của mình, thì tôi đã không gặp được vị bác sĩ điều trị tận tâm và bác sĩ Lý không ngại vất vả đến hỗ trợ.”

“Tôi còn phải cảm ơn nữ thần của chồng mình – Bạch Lộ Lộ. Nhờ cô ta mà tôi mới biết, trong miệng chồng mình, tắc ối chẳng qua chỉ là một ‘ca tiểu phẫu’, không chết được.”

Đứng ngoài theo dõi tất cả, sắc mặt Bạch Lộ Lộ tái nhợt như tờ giấy.

Lãnh đạo của Phó Thận lập tức ra hiệu dừng gấp cuộc phỏng vấn.

Phó Thận bị sếp gọi ra ngoài, mắng cho một trận.

Giận dữ, anh ta lập tức quay lại bệnh phòng của tôi.

Nhưng chỉ thấy dì Ngô đang lau dọn vệ sinh.

“Lâm Manh đâu rồi?”

Rõ ràng mới thấy còn ở đây, sao giờ lại biến mất?

Dì Ngô bực bội đáp:

“Bố mẹ cô ấy đã sắp xếp trung tâm chăm sóc sau sinh tư nhân từ lâu. Vừa rồi cho người đến đón cô ấy rồi.”

“Cô ta đi một mình sao? Hại Lộ Lộ thành ra thế này, cũng phải đưa Lộ Lộ đến đó chứ!”

Anh ta gọi cho tôi, mới phát hiện mọi phương thức liên lạc đều bị tôi chặn.

Anh ta tức tối gọi cho ba mẹ tôi.

Tôi từ nhỏ sống với bố mẹ ly hôn, chẳng ai thật sự quan tâm tôi.

Lần duy nhất họ “ra mặt” là lúc tôi theo đuổi Phó Thận.

Bố tôi là giáo sư của Phó Thận.

Thấy tôi theo đuổi khổ sở, ông tạo điều kiện giúp tôi.

Nhưng ông luôn tỏ ra không ưa tôi.

Phó Thận từng hỏi tôi, và tôi thành thật nói:

“Ba tôi trọng nam khinh nữ. Từ lúc tôi sinh ra, ông ấy đã chẳng thích tôi.”

Anh ta nghe xong như trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

Sau khi chúng tôi kết hôn, bố tôi rất tốt với Phó Thận, gần như dốc hết mọi nguồn lực giúp đỡ hắn.

Phó Thận có lúc cao hứng uống rượu còn mỉa mai tôi:

“Lâm Manh à, cô đúng là con bé đáng thương. Bố không thương, mẹ chẳng yêu. Bố cô đúng là trọng nam khinh nữ, thà thương tôi – còn hơn thương con gái ruột!”

Mà lúc ấy, tôi thật sự tin như vậy.

Bởi từ sau khi cưới, bố tôi chủ động liên lạc với tôi nhiều hơn.

Ông luôn khen Phó Thận xuất sắc, hễ anh ta cần gì, ông chạy còn nhanh hơn ai hết.

Chính vì thế mà Phó Thận ảo tưởng rằng mình đã trở thành “con ruột” của họ.

Anh ta gọi điện, mở miệng là ra lệnh như bố gọi con:

“Bố! Lâm Manh thật quá đáng! Lúc livestream cô ta nói những lời đó, bố cũng nghe rồi chứ? Ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của con với bạn bè.”

“Nghe nói bố với mẹ đã đón cô ta đến trung tâm chăm sóc sau sinh tư nhân? Bạn con – Lộ Lộ – cũng vừa sinh xong, bố giúp con đưa cô ấy đến đó đi. Tiền thì để Lâm Manh thanh toán!”

Bố tôi đang ngồi cạnh tôi.

Ông đã biết toàn bộ chuyện tôi suýt chết vì tắc ối.

Sắc mặt ông u ám, lông mày nhíu chặt.

Ông mở đầu:

“Phó Thận, cậu thật sự nghĩ mình là con trai tôi đấy à?”

Câu mở đầu khiến Phó Thận bên kia điện thoại ngơ ngác.

Bố tôi cười lạnh:

“Dù tôi và mẹ Manh Manh đã ly hôn, nhiều năm qua mỗi người sống một nơi, không chăm lo tốt cho con bé… Nhưng không có nghĩa là một người ngoài như cậu có thể thay thế vị trí con gái tôi trong lòng tôi.”

Tôi uống một ngụm canh, mẹ tôi vội vàng đưa cho tôi món tráng miệng.

“Vị dừa mà con thích nhất đấy, bố con dặn riêng nhà bếp làm cho con.”

Tôi vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.

Thấy tôi như vậy, bố tôi đứng phắt dậy, giận dữ quát vào điện thoại:

“Tôi và mẹ Manh Manh đối xử tốt với cậu là vì muốn cậu đối xử tốt với con bé! Không phải vì tôi thích con trai nên mới đối xử tốt với cậu! Dù cậu có là con trai thì sao chứ? Cậu không phải con tôi, tôi đâu có ngu!”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo