Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
“Mẹ kiếp, anh không thể nói thẳng cô ấy chỉ là bạn học sao? Vợ anh vừa bị tắc ối, vừa được cứu về từ Quỷ Môn Quan, anh không ghé nhìn lấy một cái, mà còn ở đây chăm Bạch Lộ Lộ? Anh không sợ vợ mình bỏ anh mà đi à?”
Vừa nói, bác sĩ Lý vừa cố đẩy cửa phòng bệnh của tôi để ép Phó Thận vào.
Nhưng Phó Thận lại mạnh tay đóng sầm cửa lại.
“Sợ à? Tôi ước cô ấy bỏ đi ấy chứ. Năm đó là cô ấy mặt dày đeo bám tôi, làm bánh xe dự bị bao năm mới leo được lên bờ, cô ấy nỡ bỏ sao? Bây giờ còn có con rồi, cô ấy lại càng không dám đi.”
Anh ta cười khẩy:
“Cô ấy khác với Lộ Lộ. Lộ Lộ bị bệnh tim, thể trạng yếu. Còn cô ấy là dân thể thao, thể chất tốt. Tắc ối với người khác thì nguy hiểm, với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ.”
“Mẹ kiếp! Anh là bác sĩ sản khoa nổi tiếng cơ mà! Anh không biết tắc ối có tỷ lệ tử vong cao thế nào sao?”
“Năm ngoái người chết trong ca anh phụ trách cũng là dân thể thao đấy! Sức khỏe tốt lắm. Vậy mà tắc ối chưa tới nửa tiếng đã chết rồi!”
“Vợ anh số lớn, chắc Diêm Vương cũng thấy cô ấy gả phải loại đàn ông như anh đáng thương nên tha cho cô ấy.”
Bác sĩ Lý mắng đến mức khô cả miệng, nhưng Phó Thận vẫn dửng dưng.
Anh ta chẳng buồn vào phòng, chỉ chuyển cho tôi 20.000 tệ qua điện thoại, kèm theo một câu hời hợt:
[Tự lo cho mình đi.]
Tôi lập tức chặn anh ta, xóa sạch mọi phương thức liên lạc.
Tối đó, trước khi ngủ, bác sĩ điều trị chính đến báo tin:
Thấy tôi hồi phục tốt, thành phố có phóng viên muốn phỏng vấn. Dù sao sống sót từ căn bệnh tử thần như tắc ối – tỷ lệ tử vong 99% – cũng rất hiếm.
“Yên tâm, phỏng vấn rất nhanh thôi. Sau đó vài lãnh đạo từ các bệnh viện lớn sẽ đến hội chẩn sản hậu cho cô. Rất có lợi đấy.”
“Vâng.”
Tôi đồng ý ngay.
Ngày phỏng vấn, Phó Thận cũng đến.
Anh ta mặc vest thẳng thớm, đứng giữa đám đông, thao thao bất tuyệt kể lại quá trình ‘tự tay phẫu thuật cứu vợ’ khỏi tắc ối gian nan thế nào.
Bác sĩ Lý thì đứng cúi đầu, không nói một lời.
Các lãnh đạo bệnh viện trung tâm nhìn Phó Thận bằng ánh mắt đầy sự tán thưởng, còn thi thoảng bày tỏ sự “xót xa”:
“Chúng ta làm bác sĩ, tối kỵ nhất là đụng dao mổ người nhà. Huống chi lần này Phó Thận phải đối mặt với tính mạng vợ mình và đứa con chưa chào đời – áp lực lớn như vậy mà vẫn hoàn thành tốt. Thật đáng nể.”
Sếp trực tiếp của anh ta khen không tiếc lời, còn dùng ánh mắt ra hiệu động viên anh ta.
Phó Thận chen qua đám đông, đi đến trước mặt tôi.
“Cô biết đấy, tôi sắp được thăng chức rồi. Đây là một cơ hội tốt. May mà người được cứu là cô, nếu là người khác thì khó mà sắp xếp. Lát nữa cô đừng nói sai gì đấy. Phải nhớ, ca mổ này là tôi trực tiếp phẫu thuật, không liên quan ai khác. Còn lại, lãnh đạo đã giúp tôi sắp xếp cả rồi.”
Anh ta vẫn như trước, đưa tay xoa đầu tôi. Nhưng vì tôi sinh xong chưa tắm, có mùi cơ thể, nên anh ta lập tức rút tay ra lau một cách ghê tởm.
Phỏng vấn bắt đầu.
Bác sĩ điều trị chính của tôi tới muộn, bị người bệnh viện trung tâm chặn ngoài cửa.
Phóng viên đưa micro đến trước mặt tôi:
“Thưa cô, sau khi thoát chết trong gang tấc, điều đầu tiên cô muốn nói là gì?”
Tôi im lặng vài giây, rồi cầm lấy micro:
“Là cảm ơn các bác sĩ đã không rời bỏ tôi, lúc tôi gần như muốn từ bỏ chính mình – họ chưa từng nản lòng.”
Phóng viên nhạy bén nhận ra điểm nóng, quay sang nhìn Phó Thận rồi lại nhìn tôi:
“Vậy cô muốn cảm ơn nhất là bác sĩ nào?”
Tôi thấy bác sĩ Lý đang chuẩn bị rời đi, vội chỉ ra cửa:
“Là bác sĩ điều trị chính của tôi và…”
Mọi ống kính đều hướng về Phó Thận.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn bài phát biểu.
Nhưng tôi lại chỉ về phía khác.
“… Và bác sĩ Lý của bệnh viện trung tâm!”
Cả hội trường chấn động.
Phó Thận trợn mắt nhìn tôi, móc điện thoại ra như muốn nhắn tin.
Nhưng vừa bấm gửi xong, mặt anh ta càng khó coi hơn.
Bác sĩ Lý thì vô cùng kinh ngạc, thoáng chốc như sắp bật khóc.
Phóng viên hoảng hốt hỏi tiếp:
“Còn ai nữa không?”
Tôi cười nhẹ:
“Tất nhiên là còn. Người tôi muốn cảm ơn nhất – chính là chồng tôi.”