Cô Bé Đầu Trọc Ngoan Ngoãn - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Như sét đánh giữa trời quang, tôi sững sờ tại chỗ.


Tạ Tinh Lăng thản nhiên nói thêm: "Bên ngoài tôi có cả đống bạn bè, nhưng dường như ở trường họ đều sợ tôi."


"Chậc, chẳng phải lão tử chỉ thỉnh thoảng không kiềm chế được tính khí, đánh vài người thôi sao? Có gì đáng sợ chứ."


"Thẩm Dư, cậu theo tôi, làm bạn của tôi. Tôi sẽ bảo kê cho cậu."


Anh ta nói năng cộc lốc, khiến tôi rất muốn hỏi một câu, nếu đã tùy tiện như vậy, thì sao phải quan tâm đến việc có bạn bè ở trường hay không?


Nhưng tôi đã không hỏi, tôi cũng muốn có người phá vỡ thế giới của mình.


"Vậy, làm bạn của anh, anh có đánh tôi không?"


"Tôi có bị điên đâu, cậu không chọc giận tôi thì tại sao tôi phải ra tay?"


Tạ Tinh Lăng phì một tiếng: "Với lại, lỡ tôi nổi điên, cậu cứ chạy là được. Chân cậu gầy, chắc chạy nhanh lắm."


...Bảo sao ở trường có người gọi anh ta là thiếu gia Husky, đầu óc này xem ra không được tỉnh táo cho lắm.


Tôi thở dài một tiếng: "Được, vậy sau này ở trường, tôi sẽ làm bạn của anh."


Tạ Tinh Lăng liền cười, dường như rất hài lòng vì tìm được một món đồ chơi mới.


Tôi cũng không quan tâm, có người có thể khiến thế giới của tôi thêm chút màu sắc, dù đó là màu máu, cũng tốt thôi.


Thực ra Làm bạn với Tạ Tinh Lăng cũng khá thú vị.


Anh ta khoác vai tôi một cách tự nhiên, dẫn tôi đi nghênh ngang khắp trường.


Vốn dĩ danh tiếng của tôi đã không tốt, nay lại dính vào anh ta, có người nói chúng tôi là hội những kẻ biến thái.


Cùng nhau đi trên đường, hễ dừng lại hơi lâu một chút, người xung quanh đều chạy mất.


Tâm trạng của Tạ Tinh Lăng bất ổn như lời đồn, lúc thì phấn khích, lúc thì cáu kỉnh. Khi nổi giận, anh ta sẽ đập tan mọi thứ xung quanh.


Khi vui vẻ, anh ta lại muốn chia sẻ tất cả những gì tốt đẹp trong thế giới của mình cho tôi.


Sau khi chúng tôi trở thành bạn bè, lần đầu tiên anh ta nổi giận trước mặt tôi là vào một buổi chiều.


Anh ta nói đói bụng, nhất quyết kéo tôi đi ăn, tôi nói tôi biết nấu, anh ta liền đưa tôi về căn hộ của mình.


Bật bếp, luộc mì, thái rau, tôi làm cho Tạ Tinh Lăng một bát mì cà chua trứng.


Anh ta đột nhiên nổi điên.


Tay run rẩy, hốc mắt đỏ ngầu, anh ta đập vỡ hết đĩa bát trên sàn.


Anh ta bóp cổ tôi, ghì chặt tôi.


"Tao ghét nhất là ăn mì trứng, ghét nhất là món này!"


"Mày cút cho tao, cút!"


Đáy mắt anh ta như rớm máu.


Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, cảm nhận nỗi đau của anh ta, rồi sờ vào cằm anh ta.


Bị Tạ Tinh Lăng tát bay tay, rất đau.


"Đừng chạm vào tao, chúng mày đều là người xấu."


"Sẽ rời bỏ tao, chúng mày đều sẽ rời bỏ tao, cút đi! Cút!"


Anh ta gào thét dữ dội, nhưng lực trên tay lại đang lỏng dần.


Nửa tiếng sau, anh ta dần bình tĩnh lại, quay người đi vào phòng.


Tôi dọn dẹp hết mảnh vỡ trên sàn, vứt bỏ rác nhà bếp.


Rồi lại nấu ba món mặn, một món canh.


Tạ Tinh Lăng tắm xong, lại trở lại dáng vẻ bình thường.


Anh ta đưa qua một chiếc hộp nhỏ: "Mua cho cậu đấy, cầm đi."


Một chiếc iPhone 16 Pro mới toanh, cùng kiểu với chiếc anh ta đang dùng.


Tôi bỏ vào túi.


Tạ Tinh Lăng nhìn tôi: "Lúc nãy bóp đau lắm phải không?"


"Không đau."


So với việc bị em trai tôi dùng chổi đánh, dùng gạt tàn thuốc đập, thì chút lực này của anh ta chẳng là gì.


Tôi ngồi lại trên sofa, mở hộp, nhìn cỗ máy vuông vắn bên trong.


"Tạ Tinh Lăng."


"Hửm?"


"Tôi không biết dùng."


Lông mày anh ta nhíu lại: "Thế cái hạng nhất của mày thi kiểu gì đấy."


Kể từ lần vô tình nhìn thấy thành tích của tôi, Tạ Tinh Lăng thường dùng chuyện này để trêu chọc tôi.


Tôi lặng lẽ đáp lại: "Anh hạng bét, đừng hỏi tôi câu này."


Tạ Tinh Lăng liền cười rạng rỡ, chuyển sang chế độ vui vẻ: "Được đấy, bây giờ gan lớn rồi, dám trêu cả tôi."


Anh ta ôm tôi vào lòng: "Thằng nhóc thối, có khi sau này mày trèo lên đầu tao ngồi mất."


4


Đúng vậy, Tạ Tinh Lăng vẫn luôn nghĩ tôi là con trai.


Dù đã ra vào cùng nhau mấy tháng, anh ta chưa bao giờ nghi ngờ.


Không vì lý do gì khác, chỉ vì chỗ cần phát triển của tôi không phát triển, những gì cần có đều không có.


Nếu không phải cứ cách hai tháng lại có kinh nguyệt, tôi đã nghi ngờ mình là người lưỡng tính.


Nhưng những ngày tháng ở bên Tạ Tinh Lăng, cuối cùng tôi cũng giống một người bình thường.


Da dẻ bắt đầu trở nên trắng trẻo, tinh thần cũng tốt hơn trước một chút, đôi khi nhìn anh ta nổi điên giày vò, trong lòng tôi lại có chút vui vẻ.


Cảm thấy mình giống như một kẻ biến thái kỳ lạ.


Công tắc cảm xúc bị Tạ Tinh Lăng nắm giữ.


Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, liệu thứ cảm xúc này có phải là tình yêu hay không.


Khi không nổi điên, Tạ Tinh Lăng cực kỳ quyến rũ, ở những chốn ăn chơi, anh ta rất được yêu thích.


Trong các buổi tụ tập, hết tốp phụ nữ này đến tốp phụ nữ khác lao vào người anh ta.


Tạ Tinh Lăng không từ chối ai, một tay ôm một người, đôi khi còn đẩy hai người sang chỗ tôi.


Nhưng tôi biết, ý cười của anh ta chưa bao giờ chạm đến đáy mắt.


Hôm đó, một ngày rất bình thường, nhưng từ sáng tâm trạng của Tạ Tinh Lăng đã không ổn. Anh ta vô cớ đánh bạn học ở trường, rồi lái xe rời đi một mình.


Tôi nghe tin liền đến căn hộ của anh ta, thấy cửa đang hé mở.


Đẩy cửa bước vào, mảnh kính vỡ đầy trên sàn, bàn ăn đã bị anh ta đập nát.


Tạ Tinh Lăng ngồi trên thảm, ôm đầu, không biết đang nghĩ gì.


Tôi không lại gần.


Tôi cầm lấy cây chổi, quét đi những mảnh kính bên cạnh chân anh ta.


Trên đó còn dính vết máu.


Dọn dẹp đồ đạc xong, tôi lấy hộp thuốc ra xem vết thương trên chân Tạ Tinh Lăng. Lòng bàn chân, một mảnh kính lớn găm vào, máu đã khô lại, anh ta không hề nhíu mày.


Tôi dùng nhíp gắp mảnh kính ra, dùng cồn lau sạch vết máu, bôi thuốc, băng bó lại, rồi nhẹ nhàng thổi thổi. Tạ Tinh Lăng khẽ động ngón chân, lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi.


"Tiểu... Dư?"


"Ừm."


Anh ta chớp mắt, hốc mắt hơi đỏ lên.


Giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.


"Cậu lại đây, tôi muốn ôm cậu."


Tôi ngoan ngoãn đi qua. Anh ta dè dặt đưa tay ôm eo tôi, ấn vào xương cụt của tôi, từ từ áp sát vào người anh ta. Tạ Tinh Lăng thở dài một hơi thật dài.


"Tiểu Dư, tôi khó chịu quá."


"Tôi biết."


"Bà ấy không cần tôi, họ đều không cần tôi."


"Có tôi ở đây."


Tạ Tinh Lăng vùi đầu vào cổ tôi, một cảm giác ẩm ướt nóng hổi truyền đến. Anh ta đã khóc.


"Tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Bà ấy là mẹ tôi mà... bà ấy..."


Tôi ngẩng đầu, mặc cho nước mắt của Tạ Tinh Lăng chảy dọc theo cổ tôi xuống ngực.


Tôi cũng rất muốn hỏi, tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy, rõ ràng tôi chẳng làm gì sai cả.


Nhìn qua gương thấy Tạ Tinh Lăng và tôi đang tựa vào nhau, trái tim vốn trống rỗng và tê dại dường như đập nhanh hơn một chút.


5


Kể từ ngày khóc trước mặt tôi, dường như Tạ Tinh Lăng đối với tôi càng khác biệt hơn. Anh ta đi đâu cũng muốn dẫn tôi theo, trước mặt hay sau lưng người khác, cũng luôn vô thức muốn đến gần tôi hơn.


Đám bạn rượu thịt của Tạ Tinh Lăng kinh ngạc phát hiện ra điều này, có vài kẻ không sợ chết, liền trêu chọc anh ta.


"Tạ thiếu gia, anh định chơi gay à?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo