Cô Bé Đầu Trọc Ngoan Ngoãn - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tạ Tinh Lăng cười mắng: "Mẹ mày nói nhảm, đây là anh em sống chết của tao."


Anh ta thích nghịch tay tôi, vừa chém gió với đám người kia, vừa lần lượt sờ từng ngón tay của tôi. Sờ xong lại nắm lấy ngón giữa, nhẹ nhàng dùng ngón cái gãi gãi.


Khi say, anh ta quay đầu nhìn tôi: "Tiểu Dư, cậu là đàn ông con trai, sao xương cốt lại nhỏ thế?"


"Đừng sợ, sau này nếu có ai dám bắt nạt cậu, cứ báo tên tôi, tôi giúp cậu đánh nó."


Tôi không phải là người thấp, nếu không Tạ Tinh Lăng cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ giới tính của tôi.


Chỉ là so với anh ta, một người cao hơn một mét tám, thì tôi quả thực có hơi gầy yếu. Tạ Tinh Lăng lẩm bẩm, rồi tựa vào vai tôi ngủ thiếp đi.


Người anh em của anh ta lén lút lại gần.


Nhỏ giọng kinh ngạc.


"Ê, được đấy nhóc, không ngờ lại thuần phục được Tạ thiếu gia."


"Cậu có biết không? Nhà họ Tạ nổi tiếng với tính khí nóng nảy di truyền, ngay cả mẹ anh ta cũng bị bố anh ta bạo hành, rồi bỏ đi với mối tình đầu."


"Cậu chắc là chuyên gia thuần hóa thú dữ gì đó phải không, đến cả người điên cũng dỗ được."


Kẻ đó rõ ràng đã nhận rất nhiều lợi ích từ Tạ Tinh Lăng, nhưng khi nói xấu anh ta, đuôi mắt lại toàn là ác ý.


Khóe miệng tôi vẫn cười, nhưng trong lòng như dao cắt. Hóa ra có những người tưởng như có tất cả, lại giống như tôi, là một linh hồn cô độc.


Tôi vén lại mấy lọn tóc của Tạ Tinh Lăng, lần đầu tiên nổi giận.


Tôi lạnh lùng nhìn kẻ đó: "Tôi không biết thuần phục người, nhưng tôi biết giết người."


"Sau này nếu để tôi nghe thấy anh nói xấu sau lưng anh ấy nữa, tôi sẽ đâm chết anh."


Gần mực thì đen, ở bên Tạ Tinh Lăng lâu, cách nói chuyện của tôi cũng có phần ngổ ngáo.


Kẻ đó bị ánh mắt của tôi dọa sợ, lẳng lặng tránh ra xa hơn.


Tạ Tinh Lăng vẫn đang ngủ, ngủ rất say.


Tôi bèn đặt đầu anh ta lên đùi mình, để anh ta ngủ thoải mái hơn.


Nhạc trong phòng không biết đã tắt từ lúc nào, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn hành động của tôi.


Tôi chỉ tay ra cửa: "Hát xong rồi thì đi đi, anh ấy mệt rồi, đừng làm phiền anh ấy ngủ."


Có người đứng phắt dậy, mặt đầy tức giận.


Anh ta mở miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn sợ Tạ Tinh Lăng, đành quay đầu rời đi.


Người thứ hai, người thứ ba, cho đến khi căn phòng trở nên trống trải.


Trước khi cửa đóng lại, tôi nghe thấy có người chửi một câu: "Đồ điên."


Có Tạ Tinh Lăng che chở, tôi dần dần rủng rỉnh hơn, cũng có tiền dư để mua cho mình vài bộ quần áo.


Tôi toàn mua đồ nam, Tạ Tinh Lăng thích tôi là con trai, vậy thì tôi sẽ là con trai.


Tóc dài ra một chút, bạn cùng phòng nhìn thấy, bỗng khen tôi một câu.


"Thẩm Dư, ngũ quan của cậu đẹp thật đấy, để tóc dài chắc sẽ là một mỹ nữ."


Tôi không nói gì, cầm lấy dao cạo râu mượn của Tạ Tinh Lăng, vào nhà vệ sinh cạo tóc sát da đầu. Tiện tay lấy vài bộ quần áo thay giặt, rồi vội vàng rời đi dưới ánh mắt ngập ngừng của bạn cùng phòng.


Cuối kỳ, thời tiết dần trở lạnh.


Bố mẹ đã biến mất từ lâu cuối cùng cũng nhớ ra rằng họ chưa cho tôi tiền sinh hoạt phí trong năm nay.


Mẹ tôi hỏi dò được số của tôi rồi gọi đến: "Tiểu Dư, Quốc khánh có về không?"


Tôi đang giặt quần cho Tạ Tinh Lăng: "Không về, con đi làm thêm."


"Về đi, bố mẹ chuẩn bị sẵn tiền sinh hoạt cho con rồi."


Vô cớ ân cần, chắc chắn là có chuyện bên phía Thẩm Khoát.


Tôi không hề động lòng: "Không về đâu, con bận lắm."


Mẹ tôi đột nhiên nổi giận: "Tao cho mày mặt mũi quá rồi phải không? Nói năng tử tế mày không nghe, cứ thích làm trò! Tao mua vé cho mày ngày 30, mày mau về đây."


"Em trai mày đập nát xe người ta, phải đền ba mươi vạn. Bố mày đi làm vất vả như thế, lấy đâu ra tiền?"


"Bọn tao tìm cho mày một nhà giàu có rồi, họ nghe nói mày đỗ đại học 985, nên chịu cho thêm tiền sính lễ. Mau về đây, định xong hôn sự rồi hẵng quay lại trường học."


Giọng điệu không cho phép phản đối, như thể tôi không có quyền chống cự.


Có một khoảnh khắc, tôi muốn thử nổi điên giống như Tạ Tinh Lăng.


Tôi vừa mới bắt đầu: "Tại sao con phải dọn dẹp cho Thẩm Khoát? Chuyện tốt nó tự làm..."


Bị mẹ tôi cắt ngang: "Mày câm miệng! Không được phép nói xấu em trai mày. Nó là em ruột của mày, lúc đầu nếu không phải mày giành trước, tao và bố mày đã không lãng phí nhiều tiền vào mày như vậy. Tất cả những gì mày có đều là của em trai mày, mày không có tư cách chỉ trích nó."


Lời chỉ trích đã nghe vô số lần, nhưng tâm trạng tôi vẫn có chút sụp đổ.


"Vậy tại sao mẹ không giết con đi? Giết con đi thì sẽ không lãng phí tiền nữa."


"Mày nghĩ tao không muốn à? Là do mày khóc to quá nên tao mới không thành công. Tao nói cho mày biết, Thẩm Dư, tao cho mày mạng sống này, thì cả đời này mày phải nghe lời tao."


"Nếu mày không về, tao sẽ đến trường làm thủ tục thôi học cho mày, làm ầm ĩ lên, để mày không còn mặt mũi nào mà sống. Nhưng nếu mày ngoan ngoãn nghe lời, bên kia đã hứa rồi, vẫn sẽ để mày lấy được bằng tốt nghiệp, thậm chí còn có thể sắp xếp cho mày một công việc tốt..."


Những lời sau đó, tôi không thể nghe lọt tai thêm một câu nào nữa, mặt đờ đẫn nhấn nút cúp máy.


Một lúc sau, mẹ tôi gửi tin nhắn tới: "Cho mày một tháng để suy nghĩ, nếu mày không đồng ý, bọn tao sẽ đến đưa mày đi."


6


Tạ Tinh Lăng trở về, tôi đã nấu cơm xong, nhìn anh ta đá giày ra, theo thói quen lấy bát xới cơm cho tôi.


"Vãi chưởng Tiểu Dư, cậu toàn nấu món tôi thích. Sau này ai lấy được cậu, đúng là có phúc."


"Tôi phát hiện ra từ khi quen cậu, tôi đã béo lên rồi, không được, phải tập thể dục nhiều hơn, không thể thành thằng mập được."


Anh ta xới hai bát cơm, đặt phần ít hơn trước mặt tôi, véo má tôi.


Dặn dò: "Ăn hết bát này rồi ăn thêm chút nữa, dạo này hơi gầy."


Khung cảnh ấm áp đến mức tôi muốn than thở đôi chút.


Tôi muốn nói với Tạ Tinh Lăng, vừa nãy mẹ tôi gọi điện, bà ấy muốn bán tôi đi.


Tôi muốn nói với Tạ Tinh Lăng, tôi là con gái, tôi không muốn gả cho một người đàn ông kỳ lạ.


Tạ Tinh Lăng và vài miếng cơm, không nhìn tôi, anh ta cầm điện thoại lên, đột nhiên sững người.


Sắc mặt anh ta lập tức sa sầm, vẻ hung bạo đã lâu không xuất hiện lại trào dâng.


Giây tiếp theo, một giọng nữ õng ẹo truyền đến.


"Anh Tinh Lăng, em nhớ anh quá."


Một kiểu làm nũng rất sến sẩm, Tạ Tinh Lăng lại trở nên u ám.


Giọng anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi: "Cô nhớ tôi? Sao lúc mẹ tôi bỏ trốn với bố cô, cô không nghĩ đến tôi?"


Tôi gần như lập tức hiểu ra mọi chuyện, tim bắt đầu run rẩy.


Nhưng không thể không nhận ra thái độ bất thường của Tạ Tinh Lăng.


Anh ta, một người ngang tàng như vậy, giọng điệu rõ ràng hung dữ như muốn xé xác người ta ra, ăn cả xương cả thịt, nhưng cô gái bên kia lại không hề quan tâm, tiếp tục nói: "Hu hu hu, em yêu anh, dì cũng yêu anh, Tinh Lăng, chúng ta đều có nỗi khổ riêng."


"Em và anh từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nhân phẩm của bố anh anh cũng biết rồi, vừa hung dữ vừa bạo lực. Dì mà sống tiếp với ông ấy, chắc chắn sẽ bị đánh chết."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo