Cô gái hư hỏng và chú cún thuần khiết - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

3

 

Sếp tôi ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi:

 

“Bạn trai em có đắc tội gì với Tổng giám đốc Mạnh không?”

 

“Tuyệt đối không.”

 

Mạnh Quyết muốn biết à? Tôi lại cố tình không nói.

 

Tôi mỉm cười một cách chuyên nghiệp:

 

“Tổng giám đốc Mạnh, chuyện này liên quan gì đến bản kế hoạch sao?”

 

Vẻ mặt anh trông rất bình tĩnh.

 

Nhưng các khớp ngón tay cầm cốc cà phê lại trắng bệch vì siết quá chặt.

 

Dù gì thì giờ anh cũng không phải là trùm trường nữa, mà là một tinh anh thương trường, khả năng ứng biến rất nhanh.

 

“Bản kế hoạch này khá sáng tạo.”

 

Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Đến giờ ăn rồi, vừa ăn vừa nói tiếp nhé?”

 

Sếp tôi mắt sáng rực.

 

Mạnh Quyết đứng dậy, hai tay tùy tiện đút túi.

 

Rất phong độ, rất ga lăng: “Chắc tối nay phải nói chuyện lâu đấy, sợ bạn trai của quản lý Diệp không vui thôi.”

 

“Nếu anh ta cũng là người trong giới, tôi mà không cẩn thận lại đắc tội thì không hay.”

 

Anh vừa vòng vo, vừa thăm dò.

 

Tôi chỉ cười không nói.

 

Anh cau mày càng chặt.

 

Để xác nhận suy đoán trong lòng,

 

Tôi xách túi, bước đến sát bên anh.

 

Khoảng cách đã vượt xa mức xã giao thông thường.

 

Rõ ràng tôi cảm nhận được cơ thể Mạnh Quyết cứng đờ.

 

Nhưng anh cũng không tránh ra.

 

Thậm chí còn đứng sát vào tôi.

 

Gương mặt vẫn lạnh lùng cao ngạo.

 

Con gái mà, mang giày cao gót thì ngẫu nhiên trật chân chút cũng là chuyện bình thường.

 

“A, xin lỗi Tổng giám đốc Mạnh.”

 

Tôi nghiêng người, tiện tay cào vào tay anh một cái, rồi buông ra.

 

Cảm giác khá rắn chắc.

 

Anh phản ứng rất nhanh, một tay nắm lấy cánh tay tôi.

 

Tay kia ôm lấy eo tôi, giọng trầm khàn mang theo chút mập mờ khó nhận ra: “Cẩn thận.”

 

Tôi vừa đứng vững, anh đã như bị điện giật, lập tức rút tay lại.

 

Mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

 

Nhưng vành tai thì đỏ rực, lệch hẳn một tông với khuôn mặt.

 

Ha, cũng thú vị đấy.

 

4

 

Buổi tối trong bữa tiệc.

 

Suốt cả buổi, Mạnh Quyết không thèm nhìn tôi.

 

Ngay cả khi ánh mắt vô tình chạm nhau cũng lập tức né tránh.

 

Giả vờ không quen biết tôi.

 

Trong suốt buổi ăn, ngoài nội dung công việc, chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau hai lần.

 

Lần đầu, mẹ tôi nhắn hỏi mấy giờ về.

 

Cửa khu nhà đang sửa, xe con không vào được, bà nhờ em họ đang ôn thi ở nhà tôi lái xe điện ra đón.

 

Mạnh Quyết đang gắp miếng khổ qua, hỏi: “Bạn trai giục à?”

 

Tôi trả lời thật thà: “Không phải.”

 

Anh nới lỏng cà vạt, nét mặt giãn ra.

 

Lần thứ hai là khi kết thúc bữa tiệc.

 

“Quản lý Diệp về bằng gì? Bạn trai đến đón sao?”

 

Sếp tôi lắm lời chen vào: “Tôi ở phía bắc thành phố, Tiểu Diệp ở phía nam, tổng giám đốc Mạnh, anh ở đâu?”

 

Anh ngẫm nghĩ một lúc: “Phía nam, tiện đường.”

 

Khu tôi ở toàn nhà tập thể từ những năm 90.

 

Sao tôi không nhớ có khu biệt thự sang trọng nào ở đó chứ?

 

Nhưng, được ngồi xe miễn phí thì ai chê?

 

Lúc tới là tài xế lái xe.

 

Giờ lại biến thành Mạnh Quyết tự mình lái xe.

 

Đèn đường ngoài cửa sổ lướt qua từng khung như những thước phim.

 

Vẻ mặt Mạnh Quyết trầm lặng mà điển trai.

 

Xe rất xịn, nhưng chạy còn chậm hơn cả xe buýt.

 

Lái nhanh sợ tốn xăng à?

 

Sắp đến ngã rẽ vào khu nhà tôi.

 

Anh thong thả giải thích: “Tài xế mới có bạn gái, tôi để cậu ấy đi hẹn hò rồi.”

 

“Còn sớm mà, quản lý Diệp không có hẹn sao?”

 

“Tôi cũng có thể đưa cô đến điểm hẹn.”

 

Hành động này rất chu đáo đấy.

 

Lúc đó tóc mái tôi rủ xuống trước mắt, tôi vén nhẹ lên.

 

Anh nuốt nước bọt, lén quay đi.

 

Tôi hỏi ngược lại: “Tổng giám đốc Mạnh đưa tôi về, không sợ ảnh hưởng đến buổi hẹn của mình à?”

 

Anh ngập ngừng một chút: “Không sao, tôi không có.”

 

Lại giải thích thêm: “Công việc bận, chưa yêu, không phải vì nhớ mãi không quên ai cả… Cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là tạm thời không có hứng thú.”

 

Lời giải thích của anh giống như người ta kẻ mắt vậy.

 

Càng tô càng đen.

 

Tôi nhìn đường nét cằm cứng cáp của anh, sống mũi cao, cổ tay trắng trẻo, ngón tay dài.

 

Rồi nhìn xuống, cơ bụng săn chắc, đôi chân rắn rỏi.

 

Thật biết cách trưởng thành, từ xưa đến giờ đều đúng gu tôi.

 

Đã là hiểu lầm thì giải thích rõ là được.

 

“Mạnh Quyết, chuyện năm đó…”

 

Anh bình tĩnh cắt lời tôi: “Chuyện trẻ con, tôi quên từ lâu rồi.”

 

“Không lẽ cô nghĩ tôi còn thích cô à?”

 

Được thôi, cứ mạnh miệng đi.

 

Tôi cười khẽ: “Tổng giám đốc Mạnh, hẹn hò không nhất thiết phải ở ngoài, ở nhà cũng hẹn được mà.”

 

Anh đột ngột phanh gấp.

 

Khớp ngón tay trắng bệch bám chặt vô lăng.

 

Tựa như nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu: “Sống chung… tiện thật đấy.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo