Cô gái hư hỏng và chú cún thuần khiết - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

8

 

Phương án bị sửa đi sửa lại bốn năm lần mà hợp đồng vẫn chưa ký.

 

Trong các buổi họp, Mạnh Quyết vẫn tiếp tục xuất hiện.

 

Nhưng lại thể hiện như thể không quen biết tôi.

 

Chỉ cần tôi nhìn, anh sẽ lập tức dời mắt.

 

Kết thúc cuộc họp, tôi chỉ vừa mở lời.

 

Anh đã giả vờ bận, không rảnh nói chuyện.

 

Vội vàng nghe điện thoại.

 

Mà gấp đến độ điện thoại đặt bên tai, nhưng màn hình điện thoại thì đen thui.

 

Ha, trốn tôi à.

 

Hôm đó, tôi quay lại đánh úp bất ngờ.

 

Mạnh Quyết đang đứng trước cửa sổ, nhìn ra hành lang.

 

Vừa hay chạm mắt với tôi.

 

Một tia hoảng hốt thoáng qua mắt đáy anh, như bị bắt gian tại trận.

 

Tôi kẹp tập tài liệu, thuận tay “cạch” một tiếng, khóa cửa phòng họp lại.

 

Đôi mắt sáng của Mạnh Quyết trừng lên đầy cảnh giác.

 

Cổ họng lăn lộn: “Cô muốn làm gì?”

 

“Tôi muốn.”

 

“Nhưng không phải bây giờ.”

 

Anh giật mình, đỏ cả vành tai: “Cô…”

 

Tôi ngồi phịch xuống sofa đánh đòn phủ đầu.

 

Thực hiện theo nguyên tắc ai nói trước người đó có lý trước.

 

“Nói đi, anh trốn tôi là có ý gì?”

 

“Nếu không muốn gặp tôi, sao không ký hợp đồng đi?”

 

Mạnh Quyết sửng sốt.

 

Tay nới lỏng cổ áo sơ mi, ngồi xuống ghế xoay của giám đốc.

 

“Diệp Thanh Lệ, cô nghĩ tôi là gì?”

 

Giọng anh đột nhiên khàn khàn, mang theo cả vẻ ấm ức từ quá khứ:

 

“Từ cấp ba đến giờ, cô chỉ coi tôi là trò đùa.”

 

“Cô đúng là… quá xấu xa.”

 

Tôi không thích nghe lời này chút nào.

 

“Tôi đùa giỡn anh lúc nào?”

 

Tôi khoanh tay, ánh mắt trượt từ khuôn mặt anh xuống cổ họng, cơ bụng, thắt lưng…

 

Rồi lại ngược lên.

 

Dưới ánh mắt “khảo sát” của tôi, Mạnh Quyết trong chính văn phòng của mình, lại có chút hoảng hốt.

 

Anh đưa mắt nhìn trần nhà, nhìn cửa sổ, nhìn bất cứ đâu trừ tôi.

 

Tay anh đổi vị trí mấy lần.

 

“Tôi đùa gì với anh? Nói rõ xem nào? Anh định chụp mũ tôi đấy à?”

 

“Người làm kinh doanh các anh đều ngậm máu phun người thế sao?”

 

Tôi kích động đứng lên.

 

Tức giận đi qua.

 

Nhanh gọn lẹ đặt mông ngồi lên chiếc đùi rắn chắc của anh.

 

Mạnh Quyết lập tức hóa đá.

 

Tôi chống tay lên cơ bụng săn chắc của anh.

 

Dường như hô hấp của anh cũng sắp dừng lại.

 

Tôi cười nhạo: “Nếu anh nhất quyết nghĩ vậy, tôi cũng chẳng còn cách nào.”

 

“Nhưng tôi không muốn bị nói oan.”

 

Tôi nhìn chằm chằm đôi môi đẹp của anh.

 

 Tiến sát từng chút một.

 

Đôi mắt anh sâu thẳm, tai đỏ như máu, khó khăn mở miệng: “Cô… cô đừng thế.”

 

Giọng nói mềm nhũn.

 

Còn không rắn rỏi bằng cơ đùi anh.

 

Tôi bật dậy, cười nhẹ: “Được thôi, vậy bỏ đi.”

 

Anh sửng sốt: “Bỏ là sao?”

 

“Nếu anh không muốn thử, tôi không ép, tôi tìm người khác.”

 

Tôi đang nhắc đến tin nhắn tôi gửi cho anh hôm nọ.

 

Tôi đọc trọng âm rõ mấy chữ “Tôi tìm người khác.”

 

Sau đó, vừa mới bước đi được vài bước.

 

Trong nháy mắt, anh đã vòng ra trước mặt tôi như một cơn gió.

 

Hai tay luồn qua nách tôi, bế thẳng tôi đặt lên bàn.

 

Gân xanh trên trán anh nổi lên.

 

“Nếu em nhất định muốn thử, tôi cũng không nói là không cho.”

 

Trong mắt anh nổi lên cảm giác điên rồ.

 

Giống một con bạc đã đỏ mắt, anh gầm nhẹ:

 

“Được, em muốn thử gì, tôi để em thử hết!”

 

9

 

Tôi nhẹ giọng quát: “Ngồi xuống.”

 

Anh vẫn đứng yên như núi: “Ngoài tôi ra, em còn định tìm ai thử nữa? Giám đốc thiết kế công ty các em à?”

 

Tôi cúi đầu nghĩ một lúc.

 

Giám đốc thiết kế?

 

Chỉ là lúc giải lao giữa cuộc họp, tôi và anh ta trò chuyện vài câu riêng tư mà thôi.

 

“Quán mì bò dưới công ty cũng ngon đấy.”

 

“Hay là hôm nào cùng đi ăn thử nhé?”

 

Chỉ vậy thôi à? Vậy mà anh cũng có thể nghe nhầm sao?

 

Tôi đổi cách tiếp cận.

 

Giọng run run: “Anh hung dữ với em.”

 

“Tôi đâu có.” Anh nghiến răng, trong mắt đầy uất ức.

 

Nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế, hơi thở gấp gáp.

 

Giống như một chú chó lớn trung thành vừa bị thuần phục.

 

Lúc này, cuối cùng thì tôi ở phía trên, anh ở phía dưới.

 

Thật dễ chịu.

 

Ký ức như lò xo bật lại buổi trưa mùa hè năm ấy.

 

Tôi ngồi trên bậc thềm cao trong trường học học từ vựng, tiện thể quan sát người ta.

 

Thiếu niên vén áo thun lau mồ hôi.

 

Vòng bụng săn chắc, đều đặn.

 

Đường nét cơ bắp khẽ rung theo tiếng cười của anh.

 

Ngay trước khoảnh khắc ánh mắt anh nhìn tới, tôi quay đi tiếp tục học từ.

 

“Ồ, vẫn còn dừng ở từ abandon à?”

 

Giọng nói trong vắt của Mạnh Quyết vang lên bên tai tôi.

 

Anh đứng dưới bậc, một tay ôm bóng rổ, tay kia dùng khớp ngón gõ nhẹ vào quyển sách của tôi.

 

“Đừng giả vờ, vừa nãy tôi thấy cậu nhìn tôi rồi.”

 

Đôi mắt anh sáng rực, vẻ mặt đầy tự đắc.

 

Trên người anh mang theo mùi nắng và hormone nam tính.

 

Đứng gần như thế, tim tôi đập thình thịch.

 

Nhưng không thể chỉ có mình tim tôi đập nhanh được, đúng không?

 

Tôi cúi người, trong ánh mắt sửng sốt của anh, kéo áo thun của anh lại gần.

 

Khoảng cách giữa chúng tôi bỗng chốc rút ngắn.

 

Gần đến mức tôi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

 

“Cậu... cậu định làm gì?”

 

“Từng hôn ai chưa? Trai tân.”

 

 

Một người con trai bình thường vốn bá đạo dữ dằn, trong khoảnh khắc ấy mặt lại đỏ bừng như máu.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo