Cô gái hư hỏng và chú cún thuần khiết - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Tôi... cậu... gọi tên tôi đi, đừng đặt biệt danh bậy bạ.”

 

Ý nghĩ táo bạo hơn bỗng trỗi dậy trong đầu tôi.

 

“Có muốn thử hôn không?”

 

Anh nhìn tôi, khuôn mặt anh tuấn đỏ ửng: “Ở ngoài, đừng làm bậy.”

 

“Không hôn à, thôi vậy, tôi tìm người khác.” Tôi mất hứng, buông áo anh.

 

Anh lập tức luống cuống: “Nếu cậu thật sự muốn, tôi có nói là không được đâu.”

 

Thậm chí anh còn đưa cái đầu lông xù tới gần.


Trên đỉnh đầu có xoáy tóc rất đẹp.

 

Tôi lại đặt tay lên vai anh.

 

Đồng tử anh ánh lên tia sáng lấp lánh.

 

“Keng——”

 

Chuông vào lớp vang khắp sân trường.

 

Giờ nghĩ lại, nếu hôm đó không có chuông reo.

 

Chắc hẳn nụ hôn đầu của anh đã không còn nữa rồi.

 

Lúc này, tôi đặt tay trên vai anh, rũ mắt cười nhẹ.

 

“Thử hôn một cái đi.”

 

“Bù đắp tiếc nuối năm xưa, được không?”

 

Anh thất thần một lúc, ánh mắt dần rõ ràng.

 

Chắc là nhớ ra rồi.

 

Năm đó tôi ngồi trên bậc thềm, hôm nay tôi ngồi trên bàn của anh.

 

Vẫn là tôi ở trên, anh ở dưới.

 

Tôi kéo cổ áo anh lại.

 

Yết hầu anh khẽ lăn, hơi thở dồn dập, lông mi khẽ run.

 

Tôi cười nhẹ bên tai anh: “Lần này sẽ không còn chuông vào lớp nữa đâu.”

 

Nhưng—

 

“Bốp.”

 

Tôi tát anh một cái không mạnh không nhẹ vào má trái.

 

Anh sững sờ: “Sao thế?”

 

Sao tôi có thể hôn anh ngay lúc này chứ?

 

Cái không có được mới làm người ta xao xuyến.

 

Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Vừa nãy anh nói em xấu xa.”

 

“Em đâu thể để anh nói suông như vậy được.”

 

“Trước giờ em đã hư, sau này còn hư hơn nữa, thích không?”

 

10

 

“Không phải chứ, cô ta tát cho một cái mà cậu sướng như vậy à?”

 

Chu Cẩn Thành không tài nào hiểu nổi.

 

Mạnh Quyết là kiểu thanh niên xuất chúng hiếm gặp, sao lại có đầu óc yêu đương mù quáng như vậy.

 

Mạnh Quyết cúi người, đánh cơ, bi số 8 bật thành ba lần rồi rơi gọn vào lỗ chéo.

 

Mấy cậu công tử đứng cạnh bàn bida huýt sáo: “Đẹp đấy.”

 

Mạnh Quyết vứt cơ, cực kỳ tự tin chỉ từng điểm một.

 

“Tại sao cô ấy không đánh người khác mà chỉ đánh tôi?”

 

“Tôi chỉ lơ cô ấy mấy lần, cô ấy đã xông thẳng đến tận cửa.”

 

“Chứng tỏ cô ấy rất muốn có được tôi.”

 

Chu Cẩn Thành ôm trán: “Cô ta tát cậu một cái mà cậu thích thành như vậy...”

 

“Nếu cô ta hôn cậu một cái, chắc cậu cởi quần luôn quá.”

 

Mạnh Quyết lướt điện thoại một cách lơ đãng.

 

“Cậu coi thường ai đó?”

 

“Tôi là loại người tùy tiện vậy à?”

 

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy đạt được mục đích đâu.”

 

Diệp Thanh Lệ, cô gái hư hỏng đó.

 

Cả ngày quyến rũ người ta xong là bỏ chạy.

 

Anh nhắn WeChat hỏi cô đã xong buổi tụ họp với bạn thân Tô Lạc chưa, có cần anh đón về không.

 

Còn cố tình thêm một câu: Tôi tiện đường.

 

Đã qua năm phút rồi.

 

Anh đã mở WeChat sáu lần.

 

Cô vẫn chưa trả lời.

 

Được lắm, lát nữa đợi cô trả lời xong.

 

Anh cũng sẽ đợi năm phút mới trả lời lại, cho cô nếm mùi chờ đợi.

 

Chu Cẩn Thành lại đánh vào một bi.

 

“Đừng để cô ta vừa nhử một cái là cậu lại chạy theo.”

 

Mạnh Quyết hừ lạnh: “Sao có thể?”

 

“Cậu lo cho bản thân trước đi.”

 

“Đừng lần nào Tô Lạc giận cũng quỳ gối dỗ, đồ đầu óc yêu đương.”

 

Cuối cùng cũng có tin nhắn trả lời.

 

Diệp Thanh Lệ: [Đến đón em đi, trước cửa nhà hát lớn.]

 

Mạnh Quyết lập tức gõ chữ “Được”, rồi xoá.

 

“Được”, xoá đi.

 

“Ừm”, gửi.

 

Đó là thái độ của anh, không quá nôn nóng.

 

Đột nhiên, hôm nay trái tim treo lơ lửng cũng được thả lỏng.

 

Mạnh Quyết móc chìa khóa xe, bước ra ngoài.

 

“Các cậu chơi đi, tôi đi làm tài xế đây.”

 

“Tài xế kiểu nào thế?”

 

“Biến.”

 

11

 

Hôm nay, có lẽ anh lại nói quá sớm rồi.

 

Chỉ là tiện đường đưa cô về nhà thôi.

 

Vẫn là cái ngã tư quen thuộc đó.

 

Anh cũng chỉ hỏi thêm vài câu.

 

“Cái tên tóc vàng kia lát nữa còn tới đón em không?”

 

“Chiếc xe máy cũ kỹ xình xịch kia của cậu ta ngồi có êm không?”

 

“Em không thấy con người cũng có sự khác biệt à? Ví dụ như tôi và cậu ta?”

 

Và rồi cô nói anh lắm lời.

 

Bất ngờ nhào đến hôn anh.

 

Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Có thể do dạo này công việc quá bận, anh không còn thời gian đi tập thể hình.

 

Hoặc cũng có thể là bản thân anh vốn đã có phần yếu đuối.

 

Tay anh như bị đổ chì, chẳng cách nào đẩy cô ra được.

 

Tệ hơn là, anh lại thấy nụ hôn đó… thật ngọt ngào.

 

Chắc chắn cô đã ăn kẹo trước đó.

 

Khẳng định cô đã có chuẩn bị, có mưu tính, không thể sai được.

 

Nhưng cái vị ngọt đó càng đậm, thì trong lòng anh càng thêm đắng chát.

 

Diệp Thanh Lệ, cô gái xấu xa này, rốt cuộc cô coi anh là gì?

 

Cô đã thành công biến anh thành một kẻ hèn hạ.

 

 

Giờ thì chắc hẳn cô đang đắc ý lắm?

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo