Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi rời đi, Đường Tử Hằng dùng ánh mắt đầy vẻ đe dọa nhìn tôi:
“Hứa Sơ, nếu em dám động vào một sợi tóc của Hứa Vãn Vãn, tôi sẽ khiến em chết không toàn thây.”
Cánh cửa đóng lại.
Gương mặt giả tạo của Hứa Vãn Vãn ngay lập tức biến mất, lộ ra bản chất thật:
“Chị à, cho dù chị giành lại được bố thì sao? Người đàn ông chị yêu vẫn luôn yêu tôi. Phía sau tôi có cả nhà họ Đường, còn chị thì sao? Cô độc một mình, chẳng có gì cả. Chị mới chính là kẻ thua cuộc.”
“Nếu chị chịu quỳ xuống liếm giày cho tôi, có khi tôi sẽ nghĩ lại, xin anh Tử Hằng cho chị chết bớt đau đớn một chút.”
“Đáng tiếc thật, chị ạ. Con mèo nhỏ chị thương yêu từ nhỏ đã chết trong tay tôi, người mẹ mà chị kính trọng cũng chết vì tôi. Giờ thứ duy nhất mẹ chị để lại cũng sắp tan biến trong tay tôi rồi.”
“Chị nói xem, có phải rất thú vị không?”
“Chị thực sự nghĩ bố yêu chị sao? Chỉ vì chị là giọt máu duy nhất của ông ta thôi. Đợi ông ta có thêm đứa con khác, chị nghĩ ông ta còn yêu chị chắc? Người biết thời biết thế mới là anh hùng. Giờ lựa chọn duy nhất của chị là quỳ xuống cầu xin tôi, giống như mẹ chị năm xưa phải quỳ dưới chân tôi mà cầu xin vậy.”
“Lúc đó, bộ dạng của dì ấy thật sự khiến tôi muốn quay video lại. Ai mà ngờ được một nữ tổng tài lại có ngày bị một đứa trẻ ép quỳ gối xin tha mạng chứ.”
“Chị có biết không, lúc ấy, dì chỉ cách lọ thuốc cứu mạng vài mét thôi, dì ấy đã cố bò, rõ ràng có thể với tới rồi.”
“Nhưng sao tôi có thể để dì ấy lấy được chứ. Tôi đã đá văng lọ thuốc đi. Tôi vẫn nhớ rất rõ vẻ mặt kinh hoàng của dì ấy lúc đó, thật bất ngờ biết bao. Giá mà có thể ghi lại tiếng dì ấy cầu xin để mở cho chị nghe, chắc chị cũng nhớ dì lắm nhỉ…”
Tôi nhìn Hứa Vãn Vãn chìm đắm trong ký ức, từng câu cô ta nói đều đủ để tôi đưa cô ta xuống địa ngục.
“Trời trở lạnh rồi, Đường thị cũng đến lúc phá sản rồi.”
Hứa Vãn Vãn cười mỉa:
“Chị tưởng đang đóng phim à? Chị chỉ là phụ nữ thì làm được gì chứ?”
“Chắc chị còn chưa biết, từ đầu đến cuối, việc Đường Tử Hằng tiếp cận chị, tất cả đều vì tôi. Tôi muốn thấy từng thứ chị trân trọng lần lượt mất đi.”
“Tại sao chị sinh ra đã là tiểu thư nhà giàu, còn tôi phải cùng mẹ chạy trốn khắp nơi? Tại sao chứ…”
Tôi chẳng bận tâm đến sự điên loạn của Hứa Vãn Vãn.
Cho dù cô ta có bao nhiêu lý do, thì ý muốn đẩy cô ta xuống địa ngục trong lòng tôi vẫn không hề thay đổi.