Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-8-
Khi nhìn thấy bố đứng trước cửa căn hộ, tôi chẳng lấy làm bất ngờ.
Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhưng ông ta trông như già đi cả chục tuổi.
Vậy mà trên gương mặt ấy lại hiện lên vài phần ôn hòa lạ lẫm.
“Sơ Sơ à…”
Ông ta lẽo đẽo đi theo tôi, lải nhải:
“Sơ Sơ, khu này an ninh không tốt, hay con cứ dọn về nhà ở đi.”
“Con yên tâm, Vãn Vãn giờ đã gả vào nhà họ Đường, sẽ không thường xuyên về nhà đâu. Nếu con không thích căn nhà cũ, mình mua căn khác cũng được.”
Một người bố hèn mọn như vậy, tôi chưa từng thấy bao giờ, giờ chỉ thấy buồn cười và chua chát.
Tôi bình tĩnh đáp:
“Tôi nói cho ông biết chuyện xét nghiệm ADN, không phải để mong có lại tình cảm bố con gì hết.”
Chính ông ta là người khiến tôi mất đi người quan trọng nhất trong đời. Tôi chỉ muốn cho ông ta nếm thử cảm giác — đứa con gái mà ông ta nâng niu hết mực kia, hóa ra lại chẳng có chút máu mủ ruột rà gì với ông ta.
Nhưng nhìn vẻ mặt lúc này, hình như ông ta vốn dĩ vẫn luôn là kẻ máu lạnh.
Đã vậy thì, chỉ còn cách khác để khiến ông ta phải trả giá.
Ví dụ như: Đợi đến ngày công ty Sơ Tâm lên sàn, ông ta sẽ mất sạch cổ phần.
Hoặc… Chính mạng sống mục ruỗng của ông ta.
“Sơ Sơ, bố có thể vào ngồi một lát được không?”
Tôi đóng sầm cửa ngay trước mặt ông ta.
Bị từ chối phũ phàng như vậy, nhưng ông ta vẫn không nổi giận, chỉ lặng lẽ đặt túi xoài đang xách trên tay xuống trước cửa.
“Sơ Sơ, nhớ ăn nhiều hoa quả vào, bổ sung vitamin.”
Tôi bật cười lạnh lẽo, không nói gì.
Sống chung hơn hai mươi năm, đến giờ ông ta còn không biết tôi bị dị ứng với xoài.
Thật đúng là… Người bố tốt của tôi.
-9-
Trong công ty, không ai còn nhắc đến trò hề “tổng giám đốc từ trên trời rơi xuống” nữa.
Nhưng thay vào đó, cả công ty lại chìm trong bầu không khí khủng hoảng nặng nề.
Đường thị công khai đối đầu với chúng tôi.
Chỉ trong chốc lát, chúng tôi mất đi không ít khách hàng và đối tác.
Ngay cả các nghiệp vụ kinh doanh cũng liên tục xảy ra sự cố.
Khoản tiền bị nợ ngày càng chất đống.
Thậm chí, bố tôi — vị chủ tịch hội đồng quản trị — cũng âm thầm lén lút bán tháo cổ phần của Sơ Tâm.
Mọi người đều bàn tán: Sơ Tâm có lẽ đã đến đường cùng.
Đường Tử Hằng đến tìm tôi một lần.
Hứa Vãn Vãn khoác tay hắn, nhìn có vẻ đã gầy đi nhiều.
“Chị à, cảm ơn chị đã nói cho em biết sự thật rằng em không phải con ruột của bố. Bao năm qua em bị giấu trong bóng tối. Nhưng em luôn nghĩ, có công nuôi dưỡng thì vẫn là bố, với em, bố vẫn là bố.”
“Nhưng dù sao cũng chúc mừng chị, cuối cùng chị cũng có được người bố yêu thương mình. Chúc chị toại nguyện.”
Đường Tử Hằng ôm vai Hứa Vãn Vãn, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng xót xa:
“Vãn Vãn, không sao, sau này anh sẽ yêu thương em. Bố mẹ anh cũng sẽ là bố mẹ em.”
Nhìn hai kẻ âu yếm ngọt ngào trước mặt, tôi không khỏi cảm thấy buồn nôn:
“Nếu Đường tổng không có chuyện gì quan trọng, vậy tôi xin phép đi trước. Công ty đang rất bận.”
“Đứng lại! Ai cho em đi?”
Đường Tử Hằng ra lệnh, giọng điệu khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu.
“Hứa Sơ, tôi ra lệnh cho em xin lỗi Hứa Vãn Vãn. Nếu không, ngay hôm nay tôi sẽ cho em thấy tin Sơ Tâm phá sản!”
Hứa Vãn Vãn ngước lên nhìn Đường Tử Hằng đầy vẻ ngưỡng mộ:
“Anh Tử Hằng, như vậy không tốt đâu. Dù sao Sơ Tâm cũng là tâm huyết của bố.”
“Vãn Vãn, em quá hiền lành rồi. Người bố đó của em, có từng thật lòng đứng về phía em không? Sơ Tâm vốn dĩ nên phá sản từ lâu rồi.”
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Đúng vậy, Đường thị cũng nên phá sản từ lâu rồi.
Hứa Vãn Vãn khẽ đẩy cánh tay Đường Tử Hằng:
“Anh Tử Hằng, em có vài lời muốn nói riêng với chị.”