Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi đứng bên đối diện, lặng lẽ gửi đoạn video vừa quay được cho lũ phóng viên săn tin.
Tối hôm đó, từ khóa leo thẳng lên hot search.
Từ việc Hứa Vãn Vãn làm tiểu tam, đến Đường thị phá sản, rồi đến cảnh ba người đánh nhau trong khách sạn — từng chi tiết đều khiến dân mạng tha hồ suy diễn.
Lần này Đường Tử Hằng coi như đụng phải tấm thép, phải nằm viện mấy ngày liền.
Mấy hôm sau, hắn chính thức đối mặt với nguy cơ ngồi tù.
Còn Hứa Vãn Vãn thì đỡ hơn một chút.
Bởi vì tôi đã xóa đoạn video cảnh cô ta đập chai rượu đi.
Nhưng những chuyện cô ta làm với gã kim chủ vẫn rành rành ra đó, chưa kể đoạn video hôn lễ trước đó.
Nghe nói vừa bước xuống sân bay, cô ta đã bị vây kín, phải chật vật tháo chạy về nhà họ Hứa.
Còn tôi thì đã sớm ngồi chờ ở nhà.
Trong tay tôi là một lọ thuốc cũ kỹ, nhãn mác mờ nhạt gần như không còn nhìn rõ.
Quản gia rụt rè báo cáo:
“Đại tiểu thư, Hứa Vãn Vãn về rồi.”
Tôi khoát tay:
“Xuống đi.”
Giờ là lúc tôi gặp “cô em gái tốt” của mình.
Lúc này Hứa Vãn Vãn nửa tỉnh nửa điên.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta như gặp ma:
“Thịnh Tâm… Thịnh Tâm, chẳng phải bà chết rồi sao?”
Thịnh Tâm — đó là tên mẹ tôi.
Tôi chẳng buồn phân biệt Hứa Vãn Vãn giả điên hay thật sự thần kinh.
Tôi túm cằm cô ta, nhét đống thuốc tim đã hết hạn vào miệng.
Cô ta muốn nôn ra, tôi liền bịt chặt miệng.
Hôm đó, chính cô ta không cho mẹ tôi uống thuốc.
Hôm nay, tôi muốn bắt cô ta nuốt hết tất cả.
Đợi đến khi chắc chắn cô ta đã nuốt xong, tôi mới buông tay, nhíu mày ghê tởm, lau sạch ngón tay.
Hứa Vãn Vãn hoảng loạn móc họng muốn nôn.
Tôi kéo tóc cô ta, mạnh tay đập đầu xuống đất.
Tôi móc điện thoại ra, mở đoạn video.
Trong đó là cảnh dì Trần bị bắt nạt trong tù.
Chỉ tiếc rằng, người làm ra chuyện này không phải tôi, mà là người bố nhẫn tâm của tôi.
Nhưng không sao, chẳng mấy chốc, cả nhà bọn họ sẽ đoàn tụ dưới địa ngục thôi, vì mẹ tôi còn chưa kịp xét xử hết tội ác của họ.
Hứa Vãn Vãn quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu trước mặt tôi:
“Chị ơi, em biết sai rồi, cầu xin chị, xin chị tha cho em…”
Tôi đạp lên ngón tay cô ta:
“Em gái ngoan, năm xưa mẹ tôi cầu xin cô, cô có chịu giúp bà ấy không?”
Mắt Hứa Vãn Vãn trợn trừng, cô ta định bỏ chạy.
Tôi mỉm cười:
“Sợ cái gì, chưa đến lúc đâu.”
Cứ thế, tôi tra tấn Hứa Vãn Vãn suốt mười ngày, cho đến khi dì Trần mãn hạn ra tù.