Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12-
Bố tôi vẫn còn chút tình nghĩa với dì Trần, đích thân lái xe đưa Hứa Vãn Vãn đi đón bà ta ra tù.
Chỉ tiếc hôm đó trời mưa quá lớn, không hiểu sao phanh xe lại đột ngột hỏng.
Chiếc xe lao thẳng xuống biển.
Trùng hợp thay, lúc ấy, ở gần đó có người đang bơi.
Nhưng cuối cùng, chỉ cứu sống được một người.
Người đó chính là Hứa Vãn Vãn.
Đáng tiếc là cô ta đã hóa điên, ngày nào cũng lẩm bẩm nói có một người phụ nữ tên Thịnh Tâm muốn giết mình.
-13-
Với những biến cố xảy ra trong nhà, tôi cũng cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Thế nhưng, đế chế thương mại trong tay tôi lại ngày càng lớn mạnh.
Công ty Sơ Tâm bắt đầu nở rộ ở khắp nơi.
Từ một công ty thiết kế nhỏ bé ban đầu, đến giờ đã mở rộng sang lĩnh vực sửa chữa ô tô, bể bơi…
Lần này, Sơ Tâm không chỉ là tập đoàn hàng đầu trong khu vực, mà còn lọt vào top 100 doanh nghiệp lớn nhất thế giới.
Mẹ ơi, con vẫn luôn bước theo dấu chân của mẹ, muốn để cả thế giới phải nhớ đến mẹ.
-14-
Vài năm sau, tôi gặp lại Đường Tử Hằng ngay dưới tòa nhà công ty.
Có lẽ cuộc sống trong tù đã mài mòn hết sự kiêu ngạo từng có của hắn.
“Hứa Sơ, chúng ta nói chuyện được không?”
Tôi dẫn Đường Tử Hằng tới quán cà phê dưới tòa nhà — nơi từng là chốn quen thuộc, nhưng giờ đây mọi thứ đều đã đổi thay.
“Hứa Sơ, mấy năm trong tù, tôi đã nghĩ rất nhiều. Bỗng dưng tôi nhận ra, năm xưa là Hứa Vãn Vãn quyến rũ tôi trước. Thật ra, người tôi yêu nhất vẫn luôn là em.”
“Hứa Sơ, em có thể tha thứ cho tôi không? Tôi thề sau này chỉ yêu mình em.”
Tôi nghe những lời hắn nói mà cạn lời.
Chẳng lẽ mấy năm trong tù chỉ dạy hắn mơ mộng viển vông thế thôi sao?
“Đường Tử Hằng, tôi — Thịnh Sơ — từ trước đến nay chưa từng yêu anh. Chưa bao giờ.”
Đường Tử Hằng bỗng quỳ rạp xuống đất, liên tục tự tát mình.
“Hứa Sơ, tôi thật sự biết lỗi rồi. Xin em, tha cho tôi lần này đi. Năm đó còn trẻ, bồng bột, là Hứa Vãn Vãn chủ động câu dẫn tôi, là đàn ông khó mà kiềm chế được. Nhưng vì em, tôi có thể thay đổi.”
-15-
Một tháng sau, tôi ghé thăm bệnh viện tâm thần mà mình tài trợ.
Trong sân, Hứa Vãn Vãn đang chạy đuổi theo Đường Tử Hằng, tay ôm chặt một con búp bê, miệng không ngừng gọi hắn là “bố”.
Đường Tử Hằng thì luôn miệng lầm bầm rằng mình không bị bệnh.
Nhưng ở bệnh viện tâm thần, ai mà tự nhận là mình có bệnh chứ?
Viện trưởng chào hỏi tôi:
“Chủ tịch Thịnh, dạo này chúng tôi vừa nhập về một loạt thiết bị điều trị mới từ nước ngoài, dùng phương pháp giật điện. Cô có muốn đến quan sát thử không?”
“Tốt thôi. Thử với hai người kia đi, triệu chứng bệnh lý của họ rất điển hình.”
-Hết-