Có Kẻ Sinh Ra Đã Là Kẻ Tồi - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lời tỏ tình si tình của Đường Tử Hằng thành công biến tôi thành kẻ xấu trong mắt người ngoài.

Hứa Vãn Vãn cũng đỏ mắt, nhìn tôi với vẻ oán trách:

“Chị à, sao chị phải làm thế? Em biết chị ghét em, nhưng hôn lễ là chuyện trọng đại, chị muốn hủy hoại em sao?”

Lời nói của cô ta triệt để chọc giận mẹ kế.

Bà ta cầm ngay dao nĩa trên bàn nhào tới chỗ tôi.

Động tác của bà ta lóng ngóng vụng về, đáng lý tôi hoàn toàn có thể tránh né.

Nhưng tôi không làm vậy, tôi nắm lấy tay bà ta, để con dao cắm thẳng vào bụng mình.

Tôi lại bật cười.

Quả nhiên, mẹ kế sững sờ, luống cuống định rút dao ra, nhưng bị bảo vệ lao lên đè xuống đất.

-5-

Màn kịch này diễn ra quá nhanh.

Nhưng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi.

Mẹ kế bị đưa vào đồn công an.

Vết thương trên người tôi không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là nhìn qua trông có vẻ đáng sợ.

Khi tôi tỉnh lại, căn phòng đã đầy người, người bố một năm gặp không đến được hai lần của tôi, Hứa Vãn Vãn và người em rể Đường Tử Hằng của tôi.

Vừa thấy tôi tỉnh, mắt Hứa Vãn Vãn đỏ hoe, cô ta chạy ngay đến, nắm lấy tay tôi:

“Chị à, mẹ chỉ là nhất thời hồ đồ, hoàn toàn không cố ý muốn hại chị.”

“Chuyện xảy ra bất ngờ như thế, mẹ cũng hoảng loạn nên mới hành động hồ đồ. Ai rơi vào tình huống đó cũng không dễ chịu, huống hồ em lại là con gái của mẹ.”

Tôi cười lạnh:

“Ý cô là, chuyện tôi bị đâm là đáng đời sao?”

Hứa Vãn Vãn vội xua tay:

“Không… Không phải vậy chị ơi, em chỉ hy vọng chị có thể ký đơn tha thứ. Mẹ lớn tuổi rồi, em mong bà ấy có thể sống an nhàn những năm cuối đời. Chị là người hiểu chuyện, chắc chị sẽ hiểu cho em mà.”

“Nếu mẹ còn sống, chị cũng không muốn bà phải trải qua nửa đời còn lại trong tù đúng không? Có lẽ chị đã lâu không còn mẹ bên cạnh, nên không hiểu mẹ quan trọng với một đứa con ra sao, chị à, em không thể mất mẹ.”

“Chị muốn đánh em, mắng em thế nào cũng được, chỉ xin chị đừng làm khó mẹ nữa!”

“Chị à, mẹ trên trời cũng hy vọng chị làm vậy, dù sao phụ nữ cũng nên có gia đình vững chắc làm chỗ dựa. Mẹ của em cũng là mẹ của chị mà.”

Tôi rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy mình của Hứa Vãn Vãn, rồi không hề do dự mà tát cô ta một cái thật mạnh, đến mức máu trong ống truyền dịch dội ngược lại.

“Cô không xứng nhắc đến bà ấy.”

Tình huống thay đổi quá nhanh, nhưng bố và Đường Tử Hằng lập tức phản ứng, kéo Hứa Vãn Vãn ra giữ khoảng cách với tôi.

Tôi nhếch mép mỉa mai.

Từng có lúc, tôi cũng là đứa trẻ được mẹ che chở sau lưng như vậy.

Là bọn họ khiến tôi không còn mẹ.

Bố lên tiếng, giọng đầy vẻ trách móc:

“Hứa Sơ, Vãn Vãn là em gái con, dì Trần cũng là mẹ con. Con làm ra chuyện đại nghịch bất đạo ngay trong hôn lễ của em, vậy mà Vãn Vãn không trách con, còn nói giúp con, thông cảm cho con, mà giờ con lại ra tay đánh em, Hứa Sơ, sao ta lại nuôi ra đứa vong ân phụ nghĩa như con vậy?”

“Hứa Sơ, bao năm nay, dì Trần đối xử với con thế nào, con tự biết rõ. Vãn Vãn có gì, con chẳng có cái đó? Năm xưa Vãn Vãn thích Đường Tử Hằng cũng là do con nhường ra. Làm người phải biết ơn, không thì khác gì cầm thú? Dù sao giờ con cũng tỉnh lại rồi, vết thương không nặng, ký ngay vào đơn tha thứ đi.”

Tờ đơn bị ném lên giường tôi, như thể nếu tôi không ký thì là lỗi lầm tày trời.

Tôi cười lạnh, giật phăng ống truyền dịch:

“Nếu tôi không ký thì sao?”

Nụ cười giả tạo trên mặt bố lập tức sụp đổ, lộ rõ vẻ hung tợn:

“Sao ta lại nuôi ra loại con như con chứ? Bây giờ chẳng phải con vẫn ổn đó sao? Người một nhà va chạm chút chuyện chẳng phải bình thường à? Nếu không phải con phá hoại thanh danh em gái con hôm nay, dì Trần cũng đâu làm ra chuyện đó. Hứa Sơ, đừng có không biết điều!”

“Huống hồ, chẳng lẽ con không định lấy chồng nữa sao? Tương lai nhà chồng biết con đẩy mẹ mình vào tù, xem ai còn dám cưới con? Hứa Sơ, biết điều một chút thì sống an phận đi.”

Nấp sau lưng bọn họ, Hứa Vãn Vãn đắc ý nhướng cằm nhìn tôi, còn mấp máy môi nói:

“Chị và mẹ chị đều là đống rác bị người ta vứt bỏ, chết sớm đi cho thiên hạ đỡ bẩn mắt.”

Tôi xé nát tờ đơn tha thứ, mặt bình tĩnh lạ thường:

“Muốn tôi ký à? Trừ khi tôi chết.”

Đường Tử Hằng gầm lên:

“Hứa Sơ, em gây chuyện đủ chưa?”

“Đừng quên tôi còn giữ thứ của em!”

“Chỉ cần em ký đơn tha thứ, những chuyện trước kia tôi bỏ qua, trả lại đồ cho em, từ nay nước sông không phạm nước giếng.”

Tôi bật cười lớn — đúng là nực cười.

Loại người như tôi còn sợ gì nữa?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo