Có Kẻ Sinh Ra Đã Là Kẻ Tồi - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngoài cái mạng rẻ mạt này, chẳng còn gì có thể khiến tôi gục ngã.

“Đường Tử Hằng, anh mơ đi!”

Bố tôi lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt đầy sự tính toán:

“Hứa Sơ, chỉ cần con ký, vẫn là tổng giám đốc của công ty Sơ Tâm. Nếu không thì…”

Sơ Tâm…

Ông ta còn dám nhắc tới Sơ Tâm.

Sơ Tâm là công ty mẹ tôi tự tay gây dựng.

Là ông ta cướp trắng của mẹ, giờ còn định để con gái giả của ông ta thừa kế nó.

Trừ khi tôi chết!

Tôi nói từng chữ, giọng điệu lạnh như băng:

“Ông cứ thử xem.”

Sau khi tôi xuất viện, quả nhiên bố tôi giữ đúng lời.

Từ một diễn viên hạng mười tám không ai biết đến, Hứa Vãn Vãn lập tức được điều thẳng lên thay thế vị trí tổng giám đốc của tôi.

Trớ trêu nhất là, tôi lại trở thành trợ lý của cô ta.

Nhưng bọn họ không biết, ngoài cổ phần mẹ để lại, mấy năm qua tôi cũng ngấm ngầm thu mua thêm không ít. Tuy không đủ để nắm quyền tuyệt đối, nhưng cộng thêm những chú bác ủng hộ, công ty vẫn chưa đến mức đổi họ thành “Hứa”.

Vừa vào văn phòng, Hứa Vãn Vãn đã ném bức ảnh trên bàn tôi vào thùng rác:

“Chị nói đúng, rác rưởi thì nên ở trong thùng rác.”

Tôi nhặt bức ảnh lên, lau đi lớp bụi bẩn.

Mẹ à, mẹ yên tâm. Con sẽ không tha cho bất cứ ai. Con sẽ kéo tất cả bọn họ xuống địa ngục, để rồi khi đó, mẹ có thể đích thân đòi lại món nợ năm xưa.

Tôi nhìn Hứa Vãn Vãn, cười nhạt:

“Hứa Vãn Vãn, dì ở trong tù vẫn ổn chứ?”

Thật ra tôi rất tò mò, vì từ sau hôm đó cô ta không hề đến tìm tôi nữa. Hoá ra cái thứ gọi là “tình thân” của cô ta, cũng chỉ có vậy thôi.

“Chị à, mẹ chỉ phải ở tù vài tháng là được thả ra, nhưng chị thì sao? Cả đời này chắc chẳng thể ngồi lại ghế tổng giám đốc nữa rồi.”

“Chị nói xem, nếu mẹ chị dưới suối vàng nhìn thấy công ty mình do chính hung thủ giết bà ấy nắm giữ, liệu sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?”

“Chị à, nếu ngày đó chị về nhà sớm hơn chút, có lẽ dì đã không phải chết.”

“Nhưng không có nếu đâu, chị biết không? Khi đó dì quỳ rạp dưới đất, cầu xin tôi không ngừng, cái cảnh tượng ấy thật đẹp biết bao. Dì không biết rằng — chỉ khi dì chết, tôi mới có thể đường đường chính chính trở thành đại tiểu thư của nhà họ Hứa…”

“Bốp!”

Tôi tát thẳng lên mặt cô ta.

Ban đầu tôi còn định để cô ta ngồi ở vị trí này nếm trải cảm giác từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu. Nhưng xem ra… Không cần nữa. Ở lại thêm một phút giây nào, tôi cũng cảm thấy có lỗi với mẹ.

“Chị đánh tôi sao? Chị có tư cách gì đánh tôi? Đồ con hoang không mẹ!”

“Chị lẽ ra nên chết cùng với cái bà mẹ đoản mệnh của chị từ lâu rồi!”

Tôi vung tay tát thêm mấy cái, đánh cho mặt Hứa Vãn Vãn sưng vù như đầu heo.

Tôi đứng nhìn từ trên cao, giọng lạnh tanh:

“Cô còn chưa chết, tôi việc gì phải vội.”

“Hứa Vãn Vãn, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy đâu.”

Nói rồi tôi bước thẳng đến phòng họp.

Các cổ đông đã ngồi chờ sẵn từ lâu.

Bố tôi vượt quyền hội đồng quản trị, tự tiện ban hành quyết định nhân sự — vốn dĩ đã sai quy định.

Hơn nữa, hôm nay tôi còn có món quà dành tặng bố.

Vừa thấy tôi, ông ta liền gầm lên:

“Hứa Vãn Vãn, một thư ký như con có tư cách gì tham dự cuộc họp cổ đông?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo