Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi đã xác nhận lại ba lần.
Hệ thống thật sự muốn tôi cứu rỗi người đàn ông trước mắt này.
Căn phòng trọ rẻ tiền.
Chiếc bồn tắm ố vàng, phai màu.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú nhưng trắng bệch đến cùng cực của người đàn ông, hàng mi khẽ run, anh ta tựa như một món đồ bằng ngọc chỉ cần vô ý là sẽ tan vỡ.
Người đàn ông đã ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Máu từ cổ tay tuôn ra từng dòng, nhuộm đỏ cả nền gạch.
Nếu không làm gì đó, anh ta sẽ chết.
Thế là.
Tôi quay người tắt đèn, khóa cửa, cầm số tiền còn lại trong nhà đi xuống lầu mua đùi gà rán ăn.
Mạng sống của bản thân mình mà còn không biết trân trọng, thì mong chờ gì người khác đến trân trọng chứ?
Dựa vào đâu mà tôi phải cứu anh?
Chết sớm đi chút đi để cho tôi còn về nhà.
2
Từ nhỏ tôi đã không giống những đứa trẻ khác.
Chúng nó bị bắt nạt thì đi mách phụ huynh.
Tôi thì lại không.
Tôi rình nửa tháng trời để cho nổ tung hố phân của nhà tên tôi thù, khiến cả nhà tên đấy phải ngủ căn phòng đầy phân, người dân trong làng thấy là né xa.
Sau khi bỏ học tôi đi làm ở quán trà sữa, lại gặp phải biến thái chụp trộm.
Cả bốn nam nhân viên và gã quản lý, không ai chịu nhận hết.
Nếu là người khác chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
Tôi không báo.
Tôi lột truồng từng đứa, quay lại rồi đăng lên tag gay của trang P, kiếm được năm nghìn tệ tiền donate.
Lớn lên hiểu chuyện, tôi cũng từng đi khám bác sĩ tâm lý, họ nói gì mà hưng cảm nhẹ rồi nhân cách chống đối xã hội.
Tôi nghe không hiểu, cũng không có tiền chữa.
Dù sao thì tôi không cha không mẹ, cũng chẳng có trình độ văn hóa gì, tôi chỉ tin vào một đạo lý.
Đứa nào bắt nạt tôi, tôi sẽ bắt nạt chết cả nhà nó.
Tôi sống không yên thì tất cả mọi người cũng đừng hòng sống yên!
3
Gã chồng phản diện u ám Chu Hướng Trạch kia của tôi chết không được.
Căn phòng trọ quá tồi tàn, nền gạch phòng tắm bị thấm nước, hàng xóm tầng dưới báo cảnh sát nên đã cứu anh ấy một mạng.
Đùi gà rán của tôi còn chưa xếp hàng mua được đã bị xe cứu thương lôi đến bệnh viện để đóng viện phí.
Trong cốt truyện, Chu Hướng Trạch là thanh mai trúc mã của nữ chính.
Anh luôn âm thầm bảo vệ bên cạnh cô, yêu cô sâu đậm.
Sau này nữ chính yêu nam chính, Chu Hướng Trạch hắc hóa, điên cuồng chia rẽ hai người, cuối cùng phá sản, cùng đường đến nhà trọ đi tìm cái chết.
Còn tôi là thiên kim thật bị lưu lạc bên ngoài, vì yêu nam chính mà hãm hại nữ chính, cuối cùng tự gánh hậu quả.
Dưới sự phản công khéo léo của nữ chính, tôi và Chu Hướng Trạch đã đăng ký kết hôn, trở thành một cặp đôi phụ cho có.
Cùng ngày mà Chu Hướng Trạch tìm đến cái chết, tôi cũng đã uống thuốc ngủ, cảnh sát tìm thấy rất nhiều lọ thuốc rỗng trong phòng.
Thảo nào xe cứu thương cứ hú inh ỏi đưa tôi đến bệnh viện.
Sợ tôi chết rồi không ai đóng viện phí chứ gì?
Hừ!
......
Rửa ruột cộng với phí điều trị của Chu Hướng Trạch tốn mất mấy nghìn tệ.
Tôi làm gì có tiền, đành phải vào phòng bệnh bảo anh ta tự nghĩ cách.
Vừa đẩy cửa vào, Chu Hướng Trạch đã tỉnh.
Ánh mắt u tối, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ trắng bệch bệnh tật.
Tựa như một con thiên nga rơi vào đường cùng, toát lên vẻ ngoan cường nhưng lại suy sụp.
Tôi gọi nhưng anh không đáp, chỉ ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng phải, anh bị nữ chính ép buộc mới cưới tôi, chúng tôi làm gì có tình cảm.
Mẹ nó.
Hét hai tiếng đó làm tôi đau cả họng.
Vừa nãy con ả bác sĩ rửa ruột cho tôi chọc loạn xạ bảy tám lần mới gọi tiền bối đến cứu nguy, còn cười hì hì nũng nịu "người ta hổng có biết làm, sợ quá à".
Đợi tôi hồi sức xong.
Tôi nhất định phải quay lại tát cho nó mấy cái.
Chu Hướng Trạch đang nằm trên giường bệnh bỗng cứng đờ người, đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và kinh hãi.
4
Tôi đứng ở cửa lơ đãng không nhìn.
Ấy phải rồi.
Tôi vẫn còn chưa được ăn đùi gà rán đó.
Quán gà rán dưới lầu thơm quá, vừa giòn vừa mềm, cắn một miếng còn mọng nước, rốt cuộc là vị gì nhỉ.
Sống đến từng này tuổi tôi còn chưa được ăn gà rán bao giờ!
Đều tại cái tên xui xẻo Chu Hướng Trạch này, gả cho anh ta đến gà rán cũng không được ăn, còn phải tìm cách trả viện phí cho anh.
Yết hầu của Chu Hướng Trạch khẽ động, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ dò xét.
Tôi đổi tư thế, dựa vào khung cửa, cũng đánh giá anh.
Vai rộng chân dài, cánh tay rắn chắc, ngũ quan cũng thuộc kiểu sắc nét góc cạnh.
Bán tên này vào quán bar, một đêm là kiếm lại được đủ viện phí rồi nhỉ?
Quay video ngắn chắc cũng kiếm được nốt.
Không được nữa thì ra đường giả làm người tàn tật ăn xin, thế nào cũng sẽ có người thương hại.
Chu Hướng Trạch lộ ra trên mặt vài phần chán ghét.
Anh định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã ho sặc sụa.
Lúc này bác sĩ đến.
Cô ta nói Chu Hướng Trạch chỉ cần theo dõi vài tiếng là có thể xuất viện.
Cổ tay không có vấn đề gì lớn, nhưng bệnh dạ dày thì lại rất nghiêm trọng, lúc cấp cứu còn nôn ra máu.
Uống thuốc trước, rồi đi kiểm tra sớm nhất có thể.
Bác sĩ đặt một túi thuốc lên bàn.
Chu Hướng Trạch uể oải liếc nhìn, đến tay cũng không buồn nhấc.
Mẹ nó.
Nhìn mà tức điên.
Không uống thuốc là định làm mình làm mẩy tiếp hả?
Cũng không biết làm cho ai xem, không lẽ tưởng nữ chính sẽ bỏ nam chính, chạy như bay đến đây xót anh à?
Không đâu, không thể nào?
Người mà con gái người ta yêu là nam chính, còn anh chỉ là một vai phản diện làm nền!
Sao anh vẫn chưa chịu từ bỏ vậy?
Thôi bỏ đi.
Hay là đâm một phát chết quách cho rồi.
Suốt ngày lải nhải dong dài.
Chu Hướng Trạch đột ngột ngẩng phắt đầu lên, đôi tay đan vào nhau vì dùng sức quá độ mà nổi lên những đốt xương trắng bệch.
Một lúc lâu sau.
Anh ta lùi ra xa một chút, lẳng lặng nuốt viên thuốc.
Lại một lúc sau.
Anh cầm điện thoại lên, dùng nhận diện khuôn mặt để vay tiền, thanh toán viện phí cho chúng tôi.
"Nếu cần tiền gấp, có nhiều cách đường hoàng hợp pháp hơn."
"Bây giờ là xã hội pháp trị."
......
Ý gì đây?
Được được được, mấy ông chủ lớn tốt nghiệp đại học danh tiếng các người biết nhiều, được chưa?
Tôi chỉ là một đứa du côn bỏ học cấp ba, tôi không biết gì hết, được chưa?
Chu Hướng Trạch ngẩng đầu liếc tôi một cái nữa, có vẻ muốn nói lại thôi.
Tôi trợn mắt một cái, ngồi xuống sofa chơi game trên điện thoại, không thèm để ý đến anh ta.
Qua giai đoạn theo dõi, rời khỏi bệnh viện đã là chập tối.
Chúng tôi đi trên con đường nhỏ lầy lội trở về khu dân cư cũ kỹ.
Chu Hướng Trạch bảo cần đi đâu đó vài phút, bảo tôi đứng yên tại chỗ đợi anh.
Tôi nhặt một miếng sắt gỉ dưới đất lên dũa móng tay.
Ngẩng đầu lên lần nữa, anh ta xách hai cái đùi gà rán quay lại.
Thấy rõ thứ tôi đang cầm trong tay.
Anh đột ngột dừng lại.
Rồi từ từ lấy đùi gà từ trong túi ra đưa đến miệng tôi.
Vừa mới ra lò, còn nóng hổi.
Tôi sững người vài giây.
Cúi đầu cắn một cái.
Tiện thể giật luôn cái còn lại nhét vào túi, quay người đi về nhà.
Ngon thật.
Hóa ra gà rán có vị này.
5
Ngày thứ hai sau khi xuất viện, bệnh viện gửi đến một tờ giấy xét nghiệm.
Hình như có chỉ số nào đó bất thường, giục Chu Hướng Trạch đi tái khám.
Anh không mấy quan tâm, cất qua loa tờ giấy đi, rồi dọn dẹp nhà cửa một cách nghiêm túc, có vẻ không định tìm đến cái chết nữa.
Tốt nhất là như vậy.
Tốt nhất là anh tự tìm cách cứu rỗi bản thân đi.
Còn làm mình làm mẩy nữa.
Tôi phập một phát cho chầu trời luôn.
......