Cô Vợ Chống Đối Xã Hội Của Phản Diện U Ám - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chu Hướng Trạch nhanh chóng tìm được một công việc giao đồ ăn.


Bắt đầu chạy từ buổi chiều, nửa đêm lại kiêm thêm việc chạy vặt, sáng mới về nhà ngủ.


Giống như một cái xác không hồn đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực, sống một cách tê liệt.


Anh không yêu cầu tôi làm gì, mỗi ngày còn cho tôi 200 tệ tiền tiêu vặt.


Cười chết mất.


Thế thì tôi có khác gì phú bà đâu?


Gọi đồ ăn ngoài tôi còn không cần phải canh khuyến mãi nữa!


Mua quần áo tôi không thèm nhìn giá, chỉ tay một cái là lấy xuống khỏi tường!


Nạp game mua skin mà do dự một giây thôi thì cũng là không tôn trọng thân phận này của tôi rồi!


Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.


Bà dì dưới lầu gõ cửa đến phàn nàn.


Bà ta nói mình là tổ trưởng.


Tôi chơi game thâu đêm quá ồn, ba giờ sáng vẫn còn la hét ầm ĩ, làm phiền hàng xóm.


Mẹ nó.


Chơi game mà không có tí nhiệt huyết thì còn gọi là thanh niên được không?


Tự mình đến tuổi mãn kinh không ngủ được, lại còn đổ lỗi cho hàng xóm?


Muốn tát cho bà ta hai cái!


Tôi ngồi trên sofa hậm hực.


Chu Hướng Trạch vừa đi làm về sững người một lúc, nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.


Ngày hôm sau.


Anh mua về rất nhiều loại mút xốp đủ màu sắc, dán kín cả phòng ngủ.


Chẳng biết định làm gì.


Tôi thề là tôi đã nói nhỏ rồi.


Kết quả mấy hôm sau bà dì dưới lầu lại đến phàn nàn.


Bà ta hỏi tôi nửa đêm có thể nhảy nhẹ một chút được không, tim bà ta yếu.


Cười chết mất.


Thắng game mà không nhảy vài cái ăn mừng, không rung bàn lắc ghế hò reo thì còn gọi là thanh niên được không?


Sao bà ta lắm chuyện thế nhỉ?


Trong lòng tôi muốn nói, lần sau tôi sẽ chú ý.


Kết quả vừa mở miệng lại thành: "Cút."


Rồi còn vô thức đóng sầm cửa lại.


Quay người lại, vừa hay đối mặt với Chu Hướng Trạch.


Bầu không khí im lặng vài giây.


Chu Hướng Trạch đột nhiên hỏi tôi:


"Hay là ban ngày tìm một công việc, tối nghỉ ngơi, cứ chơi game thâu đêm không tốt cho sức khỏe."


"Anh chê tôi không kiếm ra tiền, ăn bám à?"


Chu Hướng Trạch hết nói nổi với tôi, cúi đầu chuyên tâm bôi thuốc lên miệng vết thương ở cánh tay.


Gần đây anh ấy đi giao đồ ăn toàn bị thương.


Hôm nay cánh tay còn bị rách mấy chỗ, vai cũng bầm tím.


Giao đồ ăn nguy hiểm thế à?


Chẵng lẽ là bị người ta bắt nạt?


Ủa?


Tôi tức giận ghì vai Chu Hướng Trạch lại:


"Nói cho tôi biết, có phải có người bắt nạt anh không?"


"Ai dám bắt nạt người của tôi hả?"


Chu Hướng Trạch ngây người nhìn tôi.


Sao anh ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt sởn da gà đó vậy?


Ồ, bố mẹ anh cũng mất hết rồi, không có ai trong nhà chống lưng phải không?


Vậy còn có tôi đây!!


Tôi cũng coi như là người nhà của anh mà!


Bố con thằng nào dám bắt nạt anh!


Chu Hướng Trạch cụp mắt xuống, giọng nói khàn đi:


"Vậy em có thể đến đón anh tan làm không?"


"Mười hai giờ đêm, giao xong đơn hàng ở khu quán bar là anh tan làm."


"Được, sau này tôi không chơi game nữa, ngày nào cũng đến đón anh!"


Chu Hướng Trạch lẳng lặng cất hộp thuốc đi, mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt, khóe miệng dường như hơi cong lên một chút.


Tối hôm sau.


Tôi đứng ngoài quán bar đợi đón Chu Hướng Trạch tan làm về nhà.


Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại, ngọt ngào:


"Chị?"


6


Là nữ chính Tô Miểu Miểu.


Trong cốt truyện, tôi là thiên kim thật bị bế nhầm, nhưng cả nhà tôi chỉ thích Tô Miểu Miểu, cô thiên kim giả này.


Thế là tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, kết cục thê thảm.


Tô Miểu Miểu chạy từ từ lại khoác tay tôi:


"Sao chị và anh Hướng Trạch kết hôn rồi mà không liên lạc với mọi người trong nhà nữa vậy? Em nhớ chị lắm, vào trong ôn lại chuyện cũ được không?"


Bên ngoài khá lạnh.


Cộng thêm tôi cũng đói rồi, nên tôi đi vào cùng cô ta.


Vừa vào phòng riêng, trên mặt Tô Miểu Miểu đã nở nụ cười của kẻ chiến thắng.


Lúc thì mỉa mai tôi nghèo hèn, lúc thì chế giễu tôi dốt nát, đến cả tiếng Anh trên menu rượu cũng đọc không đúng.


Chơi minigame thua phải nói một bí mật.


Cô ta yểu điệu cầm micro, nói với cả phòng toàn đàn ông lẫn đàn bà:


"Ừm, vậy mọi người không được nói cho ai biết đâu nhé. Chị của em, Lục Hạnh Nhiên, ở nước ngoài đã qua lại với rất nhiều bạn trai, sau đó về nước rồi muốn hiến thân cho chồng em, nhưng vì 'chỗ đó' đen quá, nên dọa chồng em nôn tại chỗ. Sao không chịu rửa ráy gì cả ha ha ha, con gái không phải đều thích sạch sẽ sao."


"Anh Hướng Trạch cũng không kén ăn thật..."


Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười ồ lên.


Rất nhiều cặp mắt chế nhạo nhìn chằm chằm vào tôi, có người còn huýt sáo.


Tôi từ từ nhai nốt quả cherry cuối cùng trong đĩa.


Lau miệng.


Túm lấy người phụ nữ đang cười to nhất bên cạnh, tát một cái vào mặt cô ta.


Mày là bạn thân của Tô Miểu Miểu à? Cười cười cười, mày cũng là phụ nữ đấy mày thấy buồn cười lắm à, tao vả cho một cái!


Con ả bác sĩ rửa ruột cho tao cũng ở đây? Xem Hàng Long Thập Bát Chưởng của ta đây! Đã bảo mày không phải loại tốt lành gì mà, quả nhiên là cùng một giuộc với Tô Miểu Miểu.


Thằng lao lên này là chó liếm gót của Tô Miểu Miểu à? Một cú đá vào hạ bộ rồi khóa cổ tát cho hai phát.


Tao là dân du côn có tiếng ở huyện này, dám đánh với tao à?


Không đi phán xét thằng đàn ông dùng "cái đó" mấy lần, lại đi chế giễu phụ nữ yêu đương là không sạch sẽ.


Năm 2025 rồi mà còn gặp phải con đĩ trinh nữ, thật là không ngờ đó nha.


Cái loại này cũng xứng làm nữ chính à?


Sáu người trong phòng đều bị tôi dạy dỗ một lượt.


Chỉ còn lại một mình Tô Miểu Miểu đứng đó, bất cẩn tự vấp ngã:


"Mày, mày, mày định làm gì? Tao báo cảnh sát đấy!"


Tôi lôi thỏi son lì không trôi từ trong túi cô ta ra, viết lên ngực cô ta một dòng chữ đỏ tươi:


【Cái L sạch sẽ chuyên dụng của chồng tôi Tống Siêu Kiệt】


Cả chữ đó thì không viết ra đâu.


Chỉ dùng chữ cái thay thế thôi.


"Mày sạch sẽ, mày trong trắng, mày sướng quá rồi, mau ra ngoài cho mọi người xem đi!"


Tôi véo nhẹ khuôn mặt tái nhợt của Tô Miểu Miểu, quay người hiên ngang rời đi.


Ăn nhiều cherry cũng no phết.


Vừa hay vận động một chút.


Đến giờ đón Chu Hướng Trạch tan làm rồi.


Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.


Vừa ra khỏi quán bar, ngẩng đầu lên.


Lại phát hiện chiếc xe điện của Chu Hướng Trạch đã bị đẩy ngã.


Nam chính Tống Siêu Kiệt bước xuống từ chiếc Bentley, cười hì hì lấy một xấp tiền đập vào mặt anh.


7


"Nghe nói Chu tổng không chơi tài chính nữa, chuyển sang giao đồ ăn rồi à?"


"Nhưng sao đơn hàng tôi đặt lại trễ một phút thế này?"


"Thế này đi, Chu tổng quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa, còn thưởng cho anh mấy nghìn tệ này. Nếu không tôi sẽ khiếu nại kịch liệt, có khi trạm giao hàng của các người phải đóng cửa để chấn chỉnh đấy."


Chu Hướng Trạch khẽ cúi đầu, người cong thành một vòng.


Bờ vai rộng và cánh tay rắn chắc của anh ấy làm căng phồng bộ đồng phục màu xanh đậm, cao hơn Tống Siêu Kiệt cả một cái đầu.


Nhưng ngoài nắm đấm siết chặt dưới cổ tay áo, anh không nói thêm một lời nào.


Tràn ngập vẻ chết lặng và suy sụp.


Như thể giây tiếp theo sẽ thật sự quỳ xuống cầu xin người khác.


Lửa giận trong lòng tôi phựt một cái bùng lên.


Tên nam nhân này đúng là đồ vô dụng!


Chuyện này mà cũng nhịn được à?


Tống Siêu Kiệt có hai vệ sĩ bên cạnh, tôi chắc chắn không đánh lại.


Tôi quan sát xung quanh tìm cách.


Bỗng nhiên, tôi phát hiện một chiếc xe hút phân đỗ ở cách đó không xa.


Bác tài xế đã xuống xe đi vệ sinh.


.......

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo