Crush Nghe Được Tiếng Lòng Tôi! - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Tôi có một bí mật.


Người tôi thích có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi.


Bí mật này, ngoài Chu Chiêu Hòa ra thì không ai biết nữa hết.


Chuyện xảy ra từ hai năm trước.


Hôm ấy, một cậu bạn lớp bên đang cúi nhặt bóng trên sân thể dục, trong đầu tôi bỗng lướt qua một câu: 【Hơi thích một chút】. Kết quả là cậu ta lập tức bỏ chạy.


Từ đó về sau, mỗi lần thấy tôi, cậu ta đều quay người đi đường khác, như thể tôi là m a q uỷ hiện hình.


Chu Chiêu Hòa cười suýt nghẹt thở: "Cậu lại nghĩ gì rồi, xem cậu d ọa người ta thành ra thế nào."


Tôi hoàn toàn bất lực.


Ngay cả suy nghĩ… cũng không được phép có.


Từ dạo đó, tôi bắt đầu học cách trở thành một tảng băng trôi đúng chuẩn.


Chỉ cần gặp ai khiến mình có chút cảm tình, tôi liền bật chế độ 【trong lòng lẩm bẩm v ô d ục v ô c ầu + mặt thì treo bảng “miễn làm ph iền”】.


Thế là hai năm trôi qua trong yên ổn, tôi thậm chí còn vinh dự dẫn đầu bảng xếp hạng 【Người khó theo đuổi nhất trường】.


Cho đến khi tôi bước vào đại học và gặp Trần Thâm.


Anh ấy là hội trưởng hội sinh viên.


Hôm đó, anh đứng bên bục giảng, trong một giảng đường rộng lớn, giới thiệu bản thân giữa ánh nắng đang xuyên qua ô cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu rọi xuống người anh một vệt sáng dịu nhẹ.


Ngay chỗ y ết h ầu… còn có một nốt ruồi nhỏ.


【Ch ếc tịt.】


【Cái nốt ruồi đó sao lại m ọc đúng chỗ thế không biết?】


【... Thật sự rất g ợi c ảm.】


Từng câu từng chữ trong đầu tôi như một vòi nước chưa kh óa ch ặt, liền chen nhau tuôn ra không kịp k iểm s oát.


Tôi hoảng hốt cúi đầu, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng c ưỡng é p những ý nghĩ không đứng đắn đó quay ngược trở lại.


Nhưng đã quá muộn rồi.


Người đang đứng trên bục giảng đột nhiên khựng lại, lời giới thiệu cũng bị ngắ t qu ãng.


Tôi không dám ngẩng lên, nhưng rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt đang chầm chậm quét qua cả giảng đường.


Vài giây sau.


"...Trên đây là kế hoạch tuyển thành viên mới của hội sinh viên."


Giọng nói của Trần Thâm lại vang lên, nhưng lại nghe có vẻ thấp hơn ban nãy một chút, và còn mang theo một thoáng ngập ngừng rất khó nhận ra.


"Các bạn có thắc mắc có thể giơ tay."


Tôi ngơ ngác nhìn xuống cuốn sổ trên bàn, và lúc này mới nhận ra nãy giờ mình đã vẽ đầy những đường nguệch ngoạc vô nghĩa.


Chắc là theo phản xạ thôi.


Tai tôi vẫn căng ra thu lại từng tiếng động nhỏ phát ra từ phía bục giảng.


Anh ấy đang đi xuống.


Tiếng giày da gõ trên nền sàn vang lên rõ ràng, mỗi bước chân như thể tiến gần thêm một nhịp tim.


Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình gõ loạn.


Người tí hon trong lòng bắt đầu đập đầu vào tường trong tuyệt vọng.


【Đừng qua đây, đừng qua đây, đừng qua đây...】


【Anh ấy không biết là mình đâu nhỉ? Lớp đông như thế cơ mà!】


【Trời ơi, sao lại nghĩ đến chuyện đó chứ!】


Tiếng bước chân dừng lại ngay bên cạnh tôi.


"Bạn học, bút của cậu ."


Tôi ngửi thấy mùi hương trên người anh ấy — là mùi nắng, rất sạch sẽ, rất rõ ràng, rất… đối lập với mớ suy nghĩ tối tăm trong đầu tôi lúc nãy.


Tôi đột ngột ngẩng đầu và liền bắt gặp một đôi mắt đen láy.


Khóe mắt anh hơi nhếch lên, ánh nhìn như có ý dò xét.


Trên tay anh là một chiếc bút mực đen.


【Nói gì đi chứ!】


Tôi há miệng, phải mất mấy giây mới lắp bắp được hai chữ:


"Cảm ơn cậu nha."


Khoảnh khắc đầu ngón tay ch ạm vào tay anh, tôi cảm thấy như có một luồng đ iện yếu ớt chạy dọc s ống l ưng.


Tôi vội vàng s iết ch ặt chiếc bút, và đầu ngón tay cũng trở nên l ạnh ng ắt.


Không hề nhận ra... đó vốn chẳng phải là bút của mình.


Trần Thâm không rời đi ngay.


Anh đứng yên tại chỗ hai giây, rồi mới quay người bước tiếp về phía trước.


Tôi len lén liếc nhìn anh bằng khóe mắt.


Và đúng lúc đó, anh bỗng nhiên đưa tay lên sờ vào y ết h ầu.


【Anh ấy đang s ờ nốt ruồi kìa!】


【Không, không được, cái đầu chếc tịt, đừng nghĩ nữa!】


【Xong rồi... xong thật rồi... anh ấy chắc chắn đã nghe thấy rồi.】


2


Chu Chiêu Hòa dùng khuỷu tay huých nhẹ vào tôi, sau đó còn cúi đầu cười như thể vừa phát hiện chuyện thú vị lắm.


"Cậu lại nghĩ bậy rồi phải không? Tớ biết ngay mà, mẫu người này chính là gu cậu còn gì."


Tôi nghiến răng véo cô ấy một cái rõ đau: "Im ngay."


Nhưng trong lòng thì vẫn đang kêu rên thảm thiết: 【Không chỉ là thích thôi đâu... mà còn là...】


Không dám nghĩ tiếp nữa.


Tan học, tôi lập tức lao nhanh ra khỏi phòng như thể đang chạy trốn.


Chu Chiêu Hòa vội vàng đuổi theo: "Cậu chạy gì vậy! Mau đi đăng ký hội sinh viên đi kìa!"


"Không đi!"


Tôi hét lên hơi lớn khiến mấy bạn xung quanh đều quay đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu.


Tôi lập tức kéo Chiêu Hòa rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh, tim vẫn còn đập loạn như muốn trào lên cổ họng.


Vừa định kể cô ấy nghe chuyện xấu hổ ban nãy thì phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói:


"Bạn học gì đó ơi."


Là Trần Thâm.


Chu Chiêu Hòa theo phản xạ liền quay đầu lại, còn tôi thì bị cô ấy kéo theo, và còn lảo đảo suýt ngã.


【Gọi tôi hả?】


【Giả vờ như không nghe thấy có được không?】


【Chu Chiêu Hòa, đừng quay đầu lại mà!】


Tôi khẽ kéo tay áo cô ấy và định lặng lẽ đi tiếp.


Nhưng Trần Thâm lại lên tiếng lần nữa: “Hai bạn học phía trước ơi.”


Tôi chỉ có thể cứng rắn xoay người lại, và cố gắng giữ cho vẻ mặt mình không lộ ra chút sơ hở đáng ngờ nào.


"Đàn anh Trần có chuyện gì không ạ?"


Anh ấy dừng lại, và đứng cách tôi chỉ nửa bước chân.


Trần Thâm cao hơn tôi một cái đầu, tôi phải hơi ngẩng lên mới có thể nhìn rõ đôi mắt anh.


"Bản đăng ký của em."


Anh đưa ra một tờ giấy, đầu ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay tôi.


“Hai em vừa để quên trên chỗ ngồi.”


Tôi cúi đầu nhìn tờ đơn trên tay, ba chữ "Tuyển thành viên mới" in rõ ngay đầu trang.


【Tại sao anh ấy lại nhặt cái này giúp tôi?】


"Cảm ơn."


Tôi đưa tay nhận lấy, cảm giác cả bàn tay đều đang run lên.


"Không có gì."


Anh ấy ngừng một nhịp, rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Đã suy nghĩ xem sẽ đăng ký vào ban nào chưa?”


【Ý gì vậy? Tại sao lại hỏi như thế?】


Tôi nhất thời há hốc miệng, trong đầu tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng.


Cuối cùng tôi chỉ miễn cưỡng lắp bắp được mấy chữ: “Chưa chắc sẽ đăng ký…”


Tôi định nói là không đăng ký, nhưng lời ra đến miệng lại không thể quá tuyệt tình.


Hai hàng lông mày của Trần Thâm khẽ động nhưng sau đó cũng không nghe anh hỏi gì thêm.


Anh chỉ gật đầu, sau đó liền xoay người bước đi.


Chu Chiêu Hòa khoác tay tôi và cười rúc rích: “Vừa rồi cậu lại đua xe trong đầu đúng không?”


Tôi đột ngột bịt miệng cô ấy.


“Cậu nói nhỏ thôi! Vẻ vang gì đâu chứ?”


Trong lòng lại không kiềm được mà gào thét: 【Không chỉ đua xe đâu… mà là phóng cả tên lửa rồi.】


Chu Chiêu Hòa gạt tay tôi ra, và cười hăng đến mức hai bả vai cũng khẽ run lên.


Tôi thở dài bất lực, sau đó liền vò nát tờ đơn trong tay thành một cục.


Rồi chuẫn bị ném vào thùng rác.


“Cậu vứt nó làm gì?”


“Để làm gì à? Chẳng lẽ tự chui đầu vào rọ à?”


Chu Chiêu Hòa khựng lại một chút rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Thật ra… đừng nghĩ xấu như vậy. Trần Thâm nhìn không giống người thiếu lịch sự.”


Giống hay không… tôi không dám đánh cược.


Cảm giác bị người khác né tránh hai năm trước, tôi không muốn nếm lại thêm một lần nào nữa.


Thế nhưng—số phận dường như luôn thích đùa giỡn tôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo