Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Buổi học công khai hôm nay, tôi chọn một góc cuối lớp rồi ngồi xuống.
Ngay khi vừa ổn định xong, tôi liền thấy Trần Thâm bước vào từ cửa trước, và trên tay anh còn ôm theo vài cuốn sách.
Hôm nay anh mặc một chiếc hoodie màu xám, không đội mũ, để lộ mái tóc ngắn gọn gàng.
【Cứu mạng.】
【Sao lại gặp nữa rồi?】
Tôi lập tức cúi gằm mặt xuống, có thể nói là cố vùi cả khuôn mặt vào sách giáo khoa.
Nhưng ánh mắt lại không khống chế được cứ lén lút dõi theo bóng lưng của anh ấy.
Anh ngồi ở hàng đầu, khoảng cách cũng không gần lắm.
Chắc là… không thể nghe thấy đâu nhỉ?
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, đầu óc mơ màng, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn buông xuôi mà tỏ tình cho xong.
Tôi mím môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
【Đẹp trai quá đi mất.】
【Nếu đời này được yêu một người như vậy thì chắc cũng không còn gì phải tiếc nuối.】
Tiếng động do Chu Chiêu Hòa quay về khiến tôi khẽ ngoảnh đầu.
Kết quả vừa quay lại thì liền thấy Trần Thâm chẳng biết đã đổi chỗ từ lúc nào.
Giờ anh đang ngồi ở hàng chéo phía trước tôi.
Xong thật rồi.
Thế giới này cũng chỉ đến thế thôi.
Hủy diệt luôn đi.
Chắc chắn là anh đã nghe thấy.
Trần Thâm dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi nên hơi nghiêng đầu lại.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim tôi như ngừng đập.
【Toang rồi…】
Tôi vội véo mạnh vào đùi mình, cố dùng cơn đau để trấn áp những suy nghĩ bất chính đang loé lên.
May mà giáo sư đã bắt đầu giảng bài.
Tôi đành gắng gượng ép bản thân nhìn vào màn hình máy chiếu, nhưng trong đầu thì toàn là hình bóng của Trần Thâm.
Mỗi động tác của anh đều lọt vào tầm mắt tôi một cách không thương tiếc.
【Cứ tiếp tục thế này chắc tôi phát điên mất.】
【Tan học phải kéo Chu Chiêu Hòa chạy ngay. Không được ở lại thêm một giây nào!】
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi chuông tan học vang lên.
Tôi túm lấy cặp sách và chuẩn bị chuồn ra ngoài thì cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng giữ lại.
Ngón tay của Trần Thâm hơi lạnh.
Khoảnh khắc tay anh chạm vào da tôi, tất cả lông tơ trên người tôi lập tức dựng đứng hết cả lên.
【Chu Chiêu Hòa! Cứu tôi với!】
"Bạn học, hình như em rất sợ tôi."
Tôi theo phản xạ liền hất tay anh ra, lùi lại nửa bước, cố tạo khoảng cách.
"Không có."
Ngoài mặt tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã sớm rối tung.
【Đừng nghĩ gì hết. Không được nghĩ. Im lặng. Đứng hình. Tắt não.】
Tôi thầm ra lệnh cho chính mình, sợ chỉ cần một chút suy nghĩ lỡ ra thì anh sẽ lại nghe thấy.
Ánh mắt Trần Thâm nhìn tôi có chút khó hiểu, như thể muốn nói lại thôi.
“Trưởng ban văn nghệ muốn giành em với tôi.”
Tôi thoáng ngẩn người, rồi lập tức nhớ đến tờ đơn mà tôi… cuối cùng vẫn không kiềm được mà điền vào.
Và ngay sau khi nộp xong thì liền cảm thấy hối hận.
Khi đó tôi nghĩ chắc họ cũng không cần tôi đâu mà.
【Ban văn nghệ?】
【Tôi có định chọn ban nào đâu chứ.】
Đang hoang mang chưa kịp phản ứng thì phía sau chợt vang lên giọng nữ trong trẻo:
“Nguyễn Tuy! Quả nhiên là em rồi!”
Tôi quay đầu lại thì liền nhìn thấy một cô gái ôm tập hồ sơ chạy tới.
Là đàn chị Kiều Miên.
Chị ấy còn gật đầu mỉm cười với Trần Thâm, rồi đi thẳng đến trước mặt tôi.
Chị ấy mở tập hồ sơ ra rồi chỉ vào mấy bản phác thảo bên trong.
“Chị luôn cảm thấy còn thiếu gì đó, nhưng chị nghĩ là em có thể lấp vào chỗ trống đó.”
Tôi hơi bất ngờ.
Kiều Miên là đàn chị từng học cùng trường trung học với tôi.
“Đàn chị...”
4
Tôi không động đậy, ánh mắt vô thức lại lướt về phía Trần Thâm.
Anh ấy vẫn đứng yên bên cạnh, không nói một lời, chỉ lặng lẽ cúi mắt nhìn tôi.
【Sao anh ấy vẫn chưa đi?】
【Nếu tôi vào hội sinh viên… thì chẳng phải là sẽ thường xuyên chạm mặt anh ấy sao?】
【Họp hành, hoạt động, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy ngột ngạt rồi.】
Tôi cắn môi, và khi tôi vừa định mở miệng nói "Để em nghĩ lại đã" thì đàn chị Kiều Miên đã vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Thử đi, không cần vào hẳn hội sinh viên đâu, không cần họp hành gì cả, chỉ cần nộp bản thảo là được rồi.”
“Bức ‘Hẻm Mưa’ em vẽ hồi cấp hai đến giờ chị vẫn còn nhớ đấy.”
【... Hơi động lòng rồi.】
【Nếu không phải họp thì có lẽ cũng sẽ không phải gặp Trần Thâm nữa nhỉ.】
Người tí hon trong lòng tôi bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.
Chu Chiêu Hòa huých nhẹ vào vai, rồi cúi đầu thì thầm:
“Đi đi, còn giúp cậu phân tán sự chú ý nữa.”
Tôi hít sâu một hơi.
Cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi đàn chị rời đi, Trần Thâm vẫn đứng tại chỗ, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt hai lần trên mép sách giáo khoa, giống như thể là đã do dự rất lâu.
Mãi sau anh mới từ tốn ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh không mang theo sự sắc bén như mọi khi, mà chỉ là bình tĩnh… pha chút lúng túng khó nhận ra.
“Nguyễn Tuy.”
Anh vừa gọi tên tôi, làm cho tim tôi lập tức thắt lại.
“Có vài chuyện tôi muốn nói rõ với em.”
Ánh mắt của Chu Chiêu Hòa bám chặt lấy tôi, tim tôi đập loạn, mơ hồ cảm thấy mình sắp phải nghe điều gì đó mà bản thân không muốn nghe.
Trần Thâm cụp mắt xuống, như thể đang cẩn thận sắp xếp từng câu chữ.
“Những... suy nghĩ của em, thật ra tôi có thể cảm nhận được.”
Anh không nói thẳng ra là “tiếng lòng”, nhưng từng lời từng chữ đều đã quá rõ ràng.
“Khoảng thời gian này, tôi luôn cảm thấy… có chút không thoải mái.”
Cổ họng tôi lập tức nghẹn lại, đầu ngón tay cũng trở nên lạnh buốt, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Gió từ hành lang lùa vào hất tung vài sợi tóc mái trên trán anh.
Khi anh ngẩng đầu lên nhìn tôi thì chỉ thấy trong ánh mắt ấy là một tia áy náy mơ hồ.
“Xin lỗi, có lẽ là tôi quá nhạy cảm... nhưng sự yêu thích của em thật sự đã gây ra một chút phiền toái cho tôi.”
Giọng anh chậm lại, nhẹ hơn, nhưng rõ ràng đã tạo ra một khoảng cách.
“Cho nên... có thể làm ơn, tránh xa tôi một chút được không?”
“Không cần phải cố tình né tránh đâu, chỉ cần giữ khoảng cách… như những người bạn học bình thường là được.”
Nói xong…. anh còn hơi cúi đầu, bày ra bộ dạng giống như là đang xin lỗi vì những lời vừa rồi, rồi lặng lẽ xoay người rời đi.
Tiếng bước chân anh rất khẽ, nhưng từng bước lại như gõ mạnh vào lòng tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh dần khuất sau góc hành lang.
Mãi đến khi không còn thấy nữa thì tôi mới phát hiện mắt mình đã đỏ hoe từ lúc nào chẳng hay.
Chu Chiêu Hòa lục túi lấy ra một gói khăn giấy nhẹ nhàng đưa về phía tôi, rồi đặt tay lên vai tôi và khẽ vỗ về.
“Tớ biết bây giờ trong lòng cậu chắc đang nghĩ... mình không che giấu tốt nên mới gây phiền phức cho người ta.”
Tôi cúi đầu.
Nước mắt rơi xuống mu bàn chân loang ra một vệt ẩm nhỏ.
Chu Chiêu Hòa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Cậu đã cố gắng rất nhiều rồi. Nhưng những suy nghĩ này, khi thật sự thích một người, làm sao có thể nói dừng là dừng được chứ?”
Sau đó cô ấy đưa tay ra, ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên má tôi.
“Anh ta nói cảm thấy phiền… có khi cũng chỉ là vì anh ta không biết phải đối mặt với tình cảm này như thế nào.”
“Đừng để trong lòng nữa, cậu đâu có cố ý, cậu đã cố giấu kỹ hết sức rồi, đúng không nào?”
Cuối cùng tôi không nhịn được liền bật khóc thành tiếng.
“Không phải... là lỗi của tớ.”
Chu Chiêu Hòa lập tức lắc đầu: “Không phải. Thích một người chưa bao giờ là sai cả...”
“Nhưng nếu một người xa lạ cứ liên tục nói thích cậu trước mặt cậu... chẳng phải đó là xâm phạm, là quấy rối sao?”
Tôi ngắt lời cô ấy, nước mắt nhanh chóng lấp đầy khóe mắt.
“Trong lòng anh ấy cũng nghĩ như vậy, đúng không?”
Động tác của Chu Chiêu Hòa bỗng nhiên khựng lại, sự xót xa trong ánh mắt như không kìm nén nổi nữa.