Crush Nghe Được Tiếng Lòng Tôi! - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

13


Dạo gần đây, Trần Thâm có chút lạ.


Dù đã tốt nghiệp được hai năm, và đang sống trong căn hộ nhỏ gần trường, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn quay về đây.


"Sắp xếp xong chưa? Về thôi."


Tôi quay lại thì liền thấy anh đang đứng ở ngưỡng cửa.


Ánh sáng từ phía sau khiến bóng dáng anh trở nên mờ ảo, tay anh xách túi đựng bảng vẽ của tôi.


Tôi mím môi rồi nhanh chóng nhét bút chì vào hộp: "Sắp rồi."


Trên đường về căn hộ, tôi khẽ nghiêng người dịch lại gần anh một chút.


Tôi lặng lẽ đợi anh, như mọi khi, chờ bàn tay anh tự nhiên đan lấy tay tôi.


Nhưng lần này, anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, bước chân cũng có vẻ nhanh hơn hẳn bình thường.


Đầu ngón tay tôi khẽ cuộn lại, trong lòng trào dâng một nỗi hụt hẫng không tên.


Khi ngang qua cửa hàng tiện lợi.


【Muốn ghé mua chút đồ ăn vặt.】


Tôi còn chưa kịp mở lời thì anh đã lướt thẳng qua.


“Này, Trần Thâm.” Tôi níu tay áo anh: “Em muốn mua ít đồ.”


Anh quay lại, ánh mắt có vẻ lạnh nhạt.


Nhưng anh vẫn dừng chân quay vào.


Tiếng nước trong phòng tắm vừa ngưng.


Không lâu sau liền thấy anh bước ra, áo choàng tắm khoác hờ trên người, tóc vẫn còn nhỏ nước.


Tôi vội đưa khăn cho anh, và trong lòng thì thầm nghĩ: 【Lau tóc đi, nếu không dễ bị đau đầu lắm đấy.】


"Lau tóc đi, nếu không dễ bị đau đầu đấy." Tôi nói.


“Không sao.”


Anh nhận lấy khăn, lau qua loa hai cái rồi tiện tay vứt lên ghế, sau đó nằm nghiêng quay lưng về phía tôi.


Chiếc đệm lún xuống nhẹ, tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, ngón tay lần vào ga giường rồi khẽ nắm chặt.


"Gần đây… anh sao vậy?"


【Là em đã làm điều gì khiến anh không vui sao?】


【Hay là… anh đã chán nghe những tiếng lòng lộn xộn trong em rồi?】


Anh vẫn không trả lời.


Trong bóng tối chỉ còn tiếng tim tôi đập, chậm rãi, rõ ràng từng nhịp một.


Tôi khẽ dịch người lại gần anh thêm một chút, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi.


【Trần Thâm.】Tôi thì thầm trong lòng, 【Anh có thể quay lại nhìn em… dù chỉ một lần thôi được không?】


Vai anh khẽ động đậy một chút, nhưng lại dường như chẳng động đậy gì.


Ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng dịu dàng rọi lên cổ tay anh lộ ra ngoài lớp chăn.


Có lẽ anh thật sự quá mệt mỏi rồi. Tôi tự nhủ như vậy.


...


Ban đêm ngủ không sâu, nửa mơ nửa tỉnh cứ cảm thấy bên cạnh trống trơn.


Tôi đưa tay lần mò thì lập tức cảm nhận được ga giường đã lạnh.


Tôi liền mở mắt.


Trên sofa, Trần Thâm đang nằm cuộn mình, trên người anh chỉ đắp một chiếc chăn mỏng. Không biết anh đã chuyển sang đó từ lúc nào.


Tôi lặng lẽ ngồi dậy, bàn chân trần đặt xuống nền gỗ lạnh buốt, từng đợt tê giá chạy ngược lên lòng bàn chân.


Khi bước lại gần anh, tôi mới phát hiện anh không hề ngủ. Hai mắt vẫn mở và đang nhìn đăm đăm lên chiếc đèn chùm trên trần nhà. Hàng mi dài in bóng nhạt dưới hốc mắt.


Tôi ngồi xổm xuống, ánh nhìn dừng lại nơi cổ tay trần của anh.


Anh vẫn không nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không.


Chiếc chăn lỏng dần trượt xuống ngang eo.


Tôi vươn tay muốn kéo lên đắp lại, nhưng ngay khi đầu ngón tay tôi vừa chạm vào mép vải...


Anh đột nhiên quay đầu.


“Sao lại tỉnh rồi?” Giọng anh nghe có vẻ khàn khàn, như thể vừa trải qua một cơn mơ đầy mỏi mệt.


“Sao anh lại ngủ ở đây?”


Tôi nhích sang bên cạnh, đầu gối chạm vào lớp lông mềm của tấm thảm.


【Em trở mình làm phiền giấc ngủ của anh sao?】


Anh không đáp ngay. Vài giây sau anh mới chậm rãi ngồi dậy, vô tình làm cho chiếc chăn rơi xuống và để lộ ra chiếc áo phông trắng mỏng bên trong.


“Hơi nóng.” Anh đáp, lý do nghe thật hời hợt làm sao.


Lúc này đã là cuối thu, ban đêm lạnh đến tê người, không đắp chăn còn dễ bị giật mình tỉnh giấc.


Tôi cúi xuống nhặt chiếc chăn dưới đất, đầu ngón tay vô thức nắm lấy vạt áo anh.


Không kìm được, tôi liền hỏi khẽ: “Trần Thâm… có phải anh không muốn sống cùng em nữa rồi không?”


Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy hối hận. Câu hỏi quá trực diện, nghe như lời nũng nịu của một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.


Lông mày anh khẽ nhíu lại. Trong mắt chợt lóe lên một tia hoảng hốt, nhanh đến mức khiến tôi tưởng mình nhìn nhầm.


“Nói gì linh tinh thế.”


“Nhưng gần đây anh luôn tránh em.”


Tôi cúi đầu, và giọng cũng từ từ nhỏ dần: “Ăn cơm không nói chuyện, ngủ quay lưng lại, em nói chuyện đồ án tốt nghiệp, anh chỉ 'ừm' một tiếng…”


Yết hầu anh hơi chuyển động. Ngón tay siết lấy mép chăn đến mức trắng bệch.


Ánh trăng rọi vào ánh lên nét bối rối trong mắt anh.


“Anh không tránh em.” Anh khẽ lắc đầu, giọng run nhẹ lên tiếng. “Là anh… có vấn đề rồi.”


Tôi sững sờ.


“Vấn đề gì ạ?”


Anh im lặng rất lâu, đến mức tôi tưởng anh sẽ không nói gì.


Sau đó anh ngẩng đầu lên, hai mắt anh bỗng dưng trở nên hoe đỏ.


“Anh không nghe thấy nữa.”


“…Cái gì cơ?”


“Tiếng lòng của em.”


Giọng anh nhẹ như sương, nhưng lại rơi thẳng xuống tim tôi như một hòn đá nặng.


“Nửa tháng nay, một câu anh cũng không nghe thấy.”


Tôi đứng chết trân tại chỗ. Đầu gối vẫn chạm vào lớp thảm đem đến cảm giác tê rần từng chút.


“Lần đầu tiên anh nhận ra là lúc em vẽ bức tranh lò sưởi đó.”


Anh cúi đầu, ánh mắt rơi lên mu bàn tay, như thể là đang kể chuyện của người khác.


“Em nhìn ngọn lửa rất lâu, anh ngồi cạnh chờ nghe em nói gì đó, nhưng không có gì cả.”


Giọng anh càng lúc càng nhỏ.


“Anh biết em thích nói chuyện bằng tiếng lòng. Nhưng từ hôm đó, anh không còn nghe thấy gì nữa.”


Tôi nhìn anh, trái tim tôi lúc này như thể bị ai đó siết chặt — đau và nghèn nghẹn.


Hóa ra sự im lặng và xa cách của anh không phải là ghét bỏ, mà là… sợ hãi.


Trần Thâm đột nhiên ngẩng đầu. Những tia máu đỏ hằn rõ trong mắt anh.


“Trong đầu anh khi ấy chỉ có một suy nghĩ.”


“Phải chăng em không còn thích anh nữa rồi? Đến cả nói chuyện trong lòng cũng lười.”


“Em nói anh đang tránh em…”


“nhưng thật ra là anh sợ. Anh sợ nếu đến gần thì sẽ phát hiện em sớm đã không muốn ở cạnh anh.”


Giọng anh bắt đầu trở nên nghẹn ngào.


“Anh thậm chí đã đến bệnh viện và còn hỏi bác sĩ liệu một người có thể đột ngột mất đi khả năng này không…”


“Nguyễn Tuy, anh chưa từng hoảng loạn như vậy.”


“Trước đây, khi nghe thấy tiếng lòng em, giống như trong tay anh giữ một sợi dây vậy, biết em ở đâu và đang nghĩ gì.”


“Giờ thì sợi dây ấy bị đứt rồi. Anh không thể nắm lấy em nữa.”


Nước mắt anh bắt đầu thi nhau rơi xuống.


Tôi dịch người tới, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, và vùi mặt vào hõm vai quen thuộc ấy.


Trên người anh vẫn là mùi thuốc lá nhàn nhạt, một mùi hương mà tôi đã ghi nhớ từ lâu.


“Đồ ngốc.” Tôi hít mũi và nghèn nghẹn lên tiếng.


Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt ướt của anh, và chậm rãi nói:


“Không nghe thấy cũng không sao. Em nói cho anh nghe nhé, được không?”


“Em thích anh. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nốt ruồi đó đã thích rồi.”


“Còn nữa…”


Tôi véo tai anh, như cái cách anh vẫn hay làm với tôi.


“Vừa nãy em tỉnh dậy, vì bên cạnh không có anh nên em không ngủ được.”


Trần Thâm bỗng sững người. Đôi mắt mở to như con rối bị bấm nút tạm dừng.


Vài giây sau, anh bỗng siết chặt tôi vào lòng, ôm đến mức xương cũng đau.


“Nói lại lần nữa.”


Giọng anh vùi trong tóc tôi nghe nghèn nghẹn.


“Nói lại một lần nữa là em thích anh.”


“Em thích anh.”


Tôi vỗ lưng anh và không ngừng lặp đi lặp lại: “Trần Thâm, em thích anh. Rất thích, rất thích.”


Anh ôm tôi, hai bả vai anh cũng khẽ run lên.


Ánh trăng chiếu lên bàn tay đang đan chặt lấy nhau.


Trần Thâm quấn chăn quanh hai đứa, cằm anh tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng nói của anh lúc này nghe vẫn còn khàn khàn:


“Sau này… ngày nào cũng phải nói với anh.”


“Nói gì cơ?” Tôi cọ cọ vào hõm cổ anh.


Vòng tay càng lúc càng siết chặt.


“Nói là em thích anh.”


“Nói hôm nay em đã vẽ gì, ăn gì… chuyện gì cũng kể hết cho anh.”


Tôi bật cười khúc khích, nhưng nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.


“Được.”


Hoàn

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo