Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Sau hai tháng lang thang, cuối cùng tôi quyết định dừng chân, định cư tại một thị trấn nhỏ nép mình dưới chân núi tuyết.
Tôi chọn một nhà nghỉ trông có vẻ sang trọng. Nhân viên niềm nở ra giúp tôi đỗ xe, tiện thể giới thiệu luôn nhà hàng liên kết của họ. Đúng lúc này, mắt tôi tinh ý lướt qua bóng một người đàn ông đang đu mình trên không để lau kính.
“Mấy người tìm nhân viên vệ sinh cũng đẹp trai thế cơ à?”
“Dạ, đó là sếp của chúng tôi đấy ạ.”
“…”
Sau khi đi leo núi về, tôi ngâm mình trong suối nước nóng một lúc thì bắt đầu thấy choáng váng. Ngay trước khi ngất đi, một đôi tay rắn chắc đã kịp thời vớt tôi lên. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, tôi vô thức ôm chặt lấy eo người đó.
Đến khi mở mắt ra, tôi đã thấy mình đang nằm truyền dịch trong bệnh viện, xung quanh là các nhân viên nhà nghỉ đang tất bật chăm sóc. Một cậu nhân viên tên Tiểu Khánh, có vẻ là người rất hoạt ngôn, liền kể lại:
“May mà chị ngâm mình ở hồ ngoài trời, đúng lúc sếp em đi ngang qua, thấy chị sắp chìm đến nơi rồi nên mới vớt lên kịp.” Cậu ta tiếp tục liến thoắng: "Anh ấy đưa chị đến bệnh viện xong là đi trượt tuyết luôn. Sân trượt tuyết ở thị trấn cũng là của bên em đấy ạ, khách ở nhà nghỉ mình còn được giảm giá một nửa lận cơ.”
Quả là một nhân viên mẫn cán có thể tận dụng tiếp thị mọi lúc mọi nơi.
“Sếp mấy cậu kinh doanh rộng thật nhỉ. Cậu cho tôi xin thông tin liên lạc của anh ấy được không?” Dù gì cũng được người ta cứu mạng, vậy nên một lời cảm ơn là điều tối thiểu.
Sau khi thêm bạn thành công, tôi thấy trang cá nhân của đối phương trống trơn. Tôi liền gửi một lời cảm ơn, đồng thời chuyển một khoản tiền dư dả hơn chi phí thuốc men. Không lâu sau điện thoại liền rung lên, là thông báo đối phương đã nhận tiền, kèm theo một dòng tin nhắn ngắn gọn:
“Bị cảm thì đừng ngâm suối nước nóng.”
2
Tôi phải mất vài ngày tịnh dưỡng thì mới có tể hồi phục hoàn toàn.
Hôm nay, tôi nhận được điện thoại từ một cậu sinh viên mà mấy tháng trước tôi khá có hứng thú.
“Chị Thi Thi, lần trước lỡ va quệt vào xe chị em thấy ngại quá nên vẫn luôn muốn mời chị một bữa cơm…”
Tâm tư của cậu nhóc này ai nhìn vào mà chẳng rõ như ban ngày. Cậu ta rõ ràng đã để mắt đến chiếc Panamera của tôi, hôm đó còn cố tình đạp xe công cộng quẹt một đường vào cửa xe. Lúc ấy, mặt mày cậu ta đỏ bừng, dáng vẻ ngượng ngùng như muốn nói: “Em không có tiền đền, nhưng em có sức khỏe.”
Thế là tôi chỉ để lại số điện thoại chứ không bắt đền. Dù sao thì, có một cậu em trai trẻ tuổi thỉnh thoảng gọi điện trò chuyện, vừa vui tai lại vừa vui mắt.
Tôi tựa người vào lan can ban công của nhà nghỉ lơ đãng đáp lại vài câu. Ngay sau khi vừa cúp điện thoại, tôi đã giật bắn mình vì bóng người đang ngồi trên chiếc ghế mây ở góc phòng.
“Làm phiền cô Tần nói chuyện tình tứ rồi.” Người đó thản nhiên cất lời.
Khi đã nhìn rõ gương mặt người nọ, đầu óc tôi lập tức như ngừng hoạt động.
May mắn đến thế là cùng! Đi du lịch thôi mà cũng gặp lại cậu em trai từng bị mình l ừa sạch tiền năm xưa.
“Phong Trạc?” Tôi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.
Giữa làn khói thuốc mờ ảo, Phong Trạc cười khẽ, rồi lên tiếng với giọng đầy giễu cợt:
“Lần này lại l ừa được cậu em trai ngây thơ nào nữa rồi?”
Tôi bèn nở một nụ cười rạng rỡ rồi cố tình lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đúng là có duyên thật đấy.”
Cậu ta kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hỏi một câu y hệt lần trước: “Chồng chị không đi cùng à?”
Tôi lập tức nhập vai, ánh mắt ngấn nước, cố nặn ra vài giọt lệ cho thêm phần bi thảm: “Chồng tôi có ‘tiểu tam’ nên đá tôi ra khỏi nhà rồi.”
Cậu ta cười khẩy một tiếng rồi dụi tắt điếu thuốc vào lan can: “Diễn lố quá rồi.”
Nói xong, cậu ta liền tiến lại gần, cúi người ghé sát vào tai tôi, giọng nói lành lạnh.
“Vậy bây giờ chị cũng ở trong cảnh ngộ giống hệt tôi ngày xưa. Chỉ tiếc là, tôi sẽ không bao giờ bị chị l ừa thêm một lần nào nữa.”
Ngay khi vừa dứt lời, cậu ta cũng không nói gì thêm mà liền quay người bỏ đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ từ tốn lau đi những giọt nước mắt giả tạo. Tôi nhớ lại hồi đó thiệp cưới của mình đã được gửi thẳng đến nhà cậu ta.
Xem ra đến tận bây giờ cậu ta vẫn còn hận tôi lắm.
3
Buổi tối, tôi đến nhà hàng mà cậu nhân viên Tiểu Khánh đã hết lời giới thiệu. Sườn cừu nướng quả nhiên thơm ngào ngạt, phục vụ chu đáo, lại còn có cả biểu diễn văn nghệ.
Khi tôi đang thưởng thức những miếng cuối cùng thì Phong Trạc bất ngờ ôm đàn guitar bước lên sân khấu. Dưới ánh đèn, góc nghiêng của cậu ta trông thật tuấn tú, giọng hát trầm ấm du dương cất lên khiến cả không gian như lắng lại.
Sau khi một bản nhạc kết thúc, khán giả phía dưới vỗ tay hò reo không ngớt, có mấy cô gái còn mạnh dạn xông lên sân khấu để xin WeChat, nhưng cậu ta đều lịch sự xua tay từ chối.
Tôi bèn bước tới gần.
“Cậu còn hát ở đây à?” Hồi mới quen, cậu ta vẫn còn là sinh viên nhạc viện, đi hát ở đây cũng xem như là làm đúng chuyên ngành.
Cậu ta nhìn tôi chừng nửa phút, rồi mới cụp mắt xuống: “Không liên quan đến chị.”
Điều này càng khẳng định cậu ta vẫn còn hận tôi lắm.
“Ngủ sớm đi.” Cậu ta nói thêm một câu rồi liền quay người đi.
Tôi bèn tìm chủ quán, gọi một chai rượu đắt nhất và dặn họ tính phần hoa hồng tối nay cho Phong Trạc.
Đêm đó, gió núi thổi hiu hiu. Tôi thong thả đi bộ trở về nhà nghỉ. Lúc tôi đang ngâm mình trong bồn tắm thì điện thoại bỗng rung lên. Là cuộc gọi từ chồng cũ của tôi, Nghiêm Dịch.
Giọng anh ta vẫn điềm tĩnh như mọi khi: “Hôm nay mẹ đến đoàn kịch tìm em, anh đã nói trước là em đi công tác rồi.”
“Cảm ơn.” Ly hôn đã nửa năm, số lần chúng tôi nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ở đầu dây bên kia, anh ta im lặng một lúc lâu.
“Không có gì thì tôi cúp máy nhé?”
Im lặng một hồi, anh ta mới lên tiếng: “Em định khi nào mới nói với bố mẹ?”
Tôi nhấp một ngụm trà đã pha sẵn rồi dửng dưng đáp: “Đợi một thời điểm thích hợp đi.”
“Cuộc hôn nhân sắp đặt này là quyết định của cả hai nhà. Em nói hai năm qua em không hạnh phúc, anh cũng đã trả lại tự do cho em rồi. Ly hôn đã nửa năm, em vẫn chưa chơi đủ sao?”
“Nghiêm Dịch.” Tôi gọi thẳng tên anh ta: "Anh không yêu tôi, và tôi cũng không yêu anh. Chúng ta không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian của nhau.”
“Anh…”
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên cắt ngang lời anh ta. Tôi quấn vội chiếc khăn tắm rồi ra mở cửa.
Vừa hé cửa, một bóng người nồng nặc mùi rượu đã tựa vào khung cửa và còn đang dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn tôi. Là Phong Trạc.
Tim tôi lỡ mất một nhịp.
Giây tiếp theo, đất trời lập tức quay cuồng. Cậu ta dùng một tay giữ chặt eo tôi rồi liền xông thẳng vào phòng, sau đó liền nhanh tay khóa trái cửa rồi đẩy mạnh tôi ngã xuống giường, cả người tôi lập tức bị cậu ta đè lên.
“Cậu làm cái gì vậy!” Tôi hạ giọng và không ngừng cố gắng đẩy cậu ta ra.
Khóe mắt cậu ta đỏ hoe, giọng nói vừa tủi thân vừa ngang ngược: “Tôi đã uống hết chai rượu chị mua rồi, giờ đến đây đòi canh giải rượu.”
Giữa lúc giằng co, giọng Nghiêm Dịch trong điện thoại bỗng trở nên sắc lạnh và cũng đầy nghi hoặc: “Tần Kỳ Thi, em đang nói chuyện với ai đấy?”
Tôi định đưa tay tắt máy.
Thế nhưng Phong Trạc lại nhanh tay giật lấy điện thoại, ném thẳng xuống cuối giường, dùng cả hai tay kìm chặt cổ tay tôi rồi ghìm chặt lên phía trên đầu.
“Chị ơi, ly hôn với gã đó đi…” Cậu ta ghé sát vào tai tôi và dùng giọng điệu khàn đặc lên tiếng: "Để em làm chồng chị, có được không?”