Cuối Cùng Vẫn Là Em - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4

 

Âm lượng không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để Nghiêm Dịch ở đầu dây bên kia nghe thấy rõ ràng.

 

Bên kia lập tức im lặng như tờ. Năm giây sau, tiếng "tút tút" báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt vang lên.

 

Nhân cơ hội đó, tôi liền thoát khỏi vòng tay của Phong Trạc, sau đó liền vung tay lên tát cho cậu ta một cái thật kêu.

 

“Cậu điên rồi sao!”

 

Có lẽ do động tác quá mạnh nên chiếc khăn tắm trên người tôi bỗng tuột ra… Tôi luống cuống tìm cách buộc lại. Đúng lúc này, một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm đã bao phủ lấy tôi.

 

Là mùi nước hoa của Phong Trạc, giống hệt với loại mà tôi đang dùng.

 

Cậu ta đứng dậy rồi liền nhanh chóng quay đầu đi, giọng nói thoáng vẻ buồn bã: “Xin lỗi.”

 

Sáng hôm sau, khi tôi xuống lầu thì đã thấy các nhân viên đang túm tụm lại buôn chuyện.

 

“Mấy đứa có thấy vết tát trên mặt sếp chưa?”

 

“Nhìn hình dáng kia chắc chắn là do con gái đánh rồi.”

 

Tôi khẽ ho một tiếng, cả đám nghe thấy thế thì lập tức im bặt và đồng loạt giải tán.

 

“Hôm qua tôi đi dạo thấy cảnh sông bên kia đẹp quá. Cửa hàng các cậu có cần câu không?”

 

Tiểu Khánh liền nhanh nhảu đáp: “Sếp bọn em có một bộ đồ nghề chuyên nghiệp lắm, để em gọi điện hỏi mượn anh ấy cho chị.”

 

Chỉ một phút sau, Tiểu Khánh đã quay lại, và trên tay người nọ là trọn một bộ đồ đi câu.

 

Tôi men theo con phố đi đến bờ sông mà mình đã quan sát kỹ từ hôm qua. May mắn thay, chỉ một lúc sau tôi đã câu được vài con cá lớn. Mang theo chiến lợi phẩm đầy ắp trở về, sau khi khoe khoang một hồi với Tiểu Khánh và mọi người, tôi liền mang chúng đến nhà hàng hôm qua và nhờ chủ quán chế biến giúp.

 

Trong lúc chờ đợi, tôi giả vờ hỏi một cách vô tình: “Chàng trai hát hôm qua, hôm nay có đến nữa không ạ?”

 

“Cô nói Phong Trạc phải không?” Ông chủ ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại, tôi nghe xong thì liền gật đầu.

 

Ông ấy liền đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, rồi quay lại với nụ cười đầy ẩn ý: “Sẽ đến. Nửa sau buổi biểu diễn hôm nay hoàn toàn là của cậu ấy đấy.”

 

“Cậu ấy làm ca sĩ ở đây bao lâu rồi?”

 

Ông chủ lại đi ra ngoài gọi điện thoại. Tôi thầm nghĩ, ông chủ này bận rộn thật đấy.

 

Lúc quay lại, ông ấy còn cười tít mắt: “Cũng mới đến thôi, không chừng ngày nào đó lại đi mất.”

 

Nghe vậy, tôi liền cụp mắt xuống, trả tiền chế biến cá rồi tìm một góc yên tĩnh, sau đó một mình từ từ uống rượu.

 

5

 

Món cá được mang lên bàn cũng là lúc Phong Trạc bước lên sân khấu.

 

Hôm nay cậu ta còn cố tình tạo kiểu tóc trông cực kỳ đẹp trai. Chỉ có điều, vết tát bên má trái vẫn còn hằn lên trông đặc biệt rõ ràng.

 

Không thể phủ nhận, Phong Trạc chính là gu của tôi.

 

“Bài hát này xin được dành tặng cho tất cả những ai đã từng bị tình yêu làm tổn thương, nhưng vẫn dũng cảm để yêu.”

 

Ánh mắt cậu ta xuyên qua đám đông rồi dừng lại ngay trên người tôi.

 

Khi tiếng nhạc dạo vừa vang lên, nước mắt tôi đã bắt đầu tuôn rơi lã chã. Một phần vì bài hát quá buồn, nhưng lý do chính yếu hơn là…

 

Tôi bị hóc xương cá!

 

Tôi ôm chặt lấy cổ họng và không ngừng cố gắng uống nước thật nhiều, mặt mày cũng nhanh chóng đỏ bừng lên. Trong tầm mắt mờ nhòe, tôi thấy Phong Trạc vứt vội cây đàn guitar rồi lao thẳng về phía tôi.

 

“Nói ít thôi, đừng cử động lung tung.”

 

Nước mắt tôi lại càng tuôn trào dữ dội hơn. Thật là mất mặt không để đâu cho hết.

 

Phong Trạc đi cùng tôi đến bệnh viện. Sau khi bác sĩ gắp được xương cá ra, chúng tôi ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang. Thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên khi tôi nói chuyện có chút líu lưỡi.

 

“Cảm ơn cậu nhé.” Tôi lẩm bẩm: "Chắc phải dành thời gian đi chùa cầu may mới được, dạo này xui xẻo quá, vào viện những hai lần rồi.”

 

Phong Trạc nghe tôi nói năng lộn xộn thì bất giác bật cười. Nụ cười ấy, cùng với vết tát hằn trên má, làm mắt tôi hơi lóa đi.

 

“Xin lỗi cậu, tối qua tôi mạnh tay quá.”

 

“Cũng đáng đời thôi.” Cậu ta thản nhiên đáp.

 

Cậu ta nói chân thành đến mức tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào.

 

Năm đó, để cậu ta hoàn toàn từ bỏ, tôi không chỉ gửi thiệp cưới đến tận nhà mà còn chặn hết mọi phương thức liên lạc của cậu ta. Nghĩ cho cùng chuyện này là lỗi của tôi, nên khi đối diện với ánh mắt ấy, lòng tôi lại dâng lên thêm vài phần áy náy.

 

“Chị đến đây du lịch à?” Cậu ta xoay chiếc bật lửa trong tay.

 

“Ban đầu tôi chỉ định ở vài tuần, nhưng giờ thì muốn ở hẳn luôn rồi.” Tôi hỏi tiếp: "Chủ nhà hàng nói cậu chỉ tạm thời hát ở đây, có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào sao?”

 

Cậu ta liền hỏi ngược lại: “Chị muốn tôi ở lại bao lâu?”

 

Tôi im lặng.

 

Cậu ta đưa tay mò tìm hộp thuốc lá, nhưng chợt nhận ra đây là bệnh viện nên lại thôi.

 

“Chị với gã chồng cũ đó thế nào rồi?”

 

“Như tôi đã nói đó, chồng tôi có ‘tiểu tam’ nên đá tôi ra khỏi nhà rồi.”

 

“Nói dối.” Cậu ta cắt lời: "Chị sẽ không bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi đâu.”

 

“Xem ra cậu cũng hiểu tôi phết nhỉ.” Tôi cười: "Còn cậu thì sao, đã tìm được bạn gái chưa?”

 

“Chỉ từng có chị thôi.” Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh nhìn rực lửa.

 

Câu nói này khiến cả người tôi nhất thời đơ ra mất vài giây. Sau đó tôi giả vờ bày ra dáng vẻ thoải mái và đáp: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không bao giờ thiếu bạn gái.”

 

“Vậy thì chị chẳng hiểu tôi chút nào cả.” Cậu ta dùng chính lời của tôi để đáp trả.

 

Tôi lập tức bị nghẹn lời.

 

“Khi nào chị về Bắc Kinh ăn cơm với cậu em sinh viên mới quen kia?” Giọng điệu cậu ta nghe chua lòm.

 

Không ngờ cậu ta vẫn còn nhớ chuyện này.

 

Tôi cố tình trêu chọc cậu ta nên cố tình kéo dài giọng ra một cách đầy ẩn ý: “Cậu em trai đó làm xước xe tôi, nói là muốn bồi thường cho tôi bằng vài thứ ‘đặc biệt’…”

 

Toàn thân Phong Trạc lập tức tỏa ra khí lạnh. Cậu ta kiềm nén cơn giận đang trào dân rồi hừ lạnh một tiếng: “Chị vẫn như ngày nào, chỉ thích sinh viên đại học thôi.”

 

Mấy chữ cuối cùng cậu ta gần như là đã nghiến răng ken két mà nói ra.

 

Tôi bèn nhón chân lên, kéo cổ áo cậu ta xuống, rồi thổi nhẹ một hơi vào tai cậu ta: “Vậy còn cậu, vẫn còn thích tôi chứ?”

 

6

 

Phong Trạc cứng đờ người.

 

Phong Trạc đỏ mặt.

 

Rồi cậu ta lại tức giận.

 

Sau đó cậu ta bất ngờ gạt phắt tay tôi ra, mặt đen sầm lại rồi lùi về sau một bước: “Mấy lời này chị để dành mà nói với cậu em trai mới của chị đi!”

 

Nói rồi, cậu ta lập tức quay lưng bỏ đi một mạch.

 

Tôi gọi với theo bóng lưng cậu ta: “Phong Trạc, bộ quần áo tối qua cậu bỏ quên trong phòng tôi, còn muốn lấy lại không?”

 

Lời nói đầy khêu gợi của tôi khiến những người xung quanh lập tức ngửi thấy mùi “drama”.

 

Bước chân của cậu ta hơi loạng choạng một chút, nhưng tuyệt nhiên không hề quay đầu lại.

 

“Vứt đi!”

 

Cho đến khi bóng lưng cậu ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười của tôi mới càng thêm sâu. Rõ ràng bên ngoài là một chú sói hung dữ, nhưng bên trong thì vẫn chỉ là một chú thỏ trắng nhỏ, hễ bị trêu chọc là lại đỏ mặt.

 

Tối đó, tôi chia sẻ chuyện này trong nhóm chat bạn thân.

 

“Là cậu em trai mà cậu từng dẫn đi ăn cùng chúng ta trước đây phải không?”

 

“Vai rộng, eo thon, chân dài, ‘chuyện ấy’ lại còn giỏi nữa chứ. Quan trọng là đôi mắt đó, ngoài cậu ra thì chẳng thể dung nạp thêm ai khác.”

 

“Tần Kỳ Thi, đồ ‘tra nữ’. Năm đó làm tan nát trái tim người ta, giờ gặp lại còn muốn trêu đùa người ta nữa à.”

 

Bên dưới là một loạt tin nhắn đồng thanh: “[Chị Thi Thi, cầu xin chị buông tha].”

 

Được rồi, tôi là tội đồ, tôi xin hối lỗi. Nếu tối qua Phong Trạc không tự ý xông vào phòng và không nói những lời đó với tôi thì có lẽ tôi đã có thể “cầu về cầu, đường về đường”, và thật lòng xin lỗi cậu ta một câu.

 

Nhưng bây giờ…

 

Tôi lại muốn làm chuyện xấu với cậu ta rồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo