Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Kể từ lần chia tay không mấy vui vẻ ở bệnh viện, Phong Trạc đã biến mất suốt ba ngày.
Nhưng tối nào tôi cũng đến nhà hàng, ngồi uống đến khi hơi ngà ngà say, đợi đến lúc quán đóng cửa thì mới ra về.
Cho đến ngày thứ tư, Phong Trạc cuối cùng cũng xuất hiện. Cậu ta đi cùng một người bạn diễn mới, là một cô gái tên Tình Nhi. Cô gái này rất năng động, ăn mặc theo phong cách punk, nhưng lại chuyên hát những bản nhạc dân gian tạo nên một sự tương phản đầy thú vị.
Lúc nghỉ giải lao, cô ấy liền nhảy chân sáo đến chào tôi.
“Chị ơi, chị có khí chất độc đáo quá, chị làm nghề gì vậy ạ?” Cô ấy có vẻ rất tò mò về tôi.
“Tôi là vũ công múa cổ điển.”
Cô ấy liền bày ra vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’.
“Phong Trạc ở đây nổi tiếng lắm sao?” Tôi chỉ về phía Phong Trạc đang tựa vào lan can hút thuốc ở đằng xa.
“Chị nói anh Trạc ấy hả, anh ấy nổi tiếng lắm…”
“Đến giờ rồi.” Phong Trạc dụi tắt điếu thuốc rồi bất ngờ cắt ngang lời Tình Nhi.
Tình Nhi nở nụ cười có phần áy náy với tôi rồi đi theo Phong Trạc lên sân khấu.
Khi về lại nhà nghỉ, tôi lại nghe thấy nhân viên đang buôn chuyện về ông chủ của họ.
“Dạo này ông chủ ngày nào cũng luyện hát trong phòng đấy.”
“Mấy đứa có thấy anh ấy hát ở quán chú Lâm không? Mặc đồ cứ như con công đang xòe đuôi ve vãn bạn tình ấy.”
“Xem ra là có chuyện vui rồi đây.”
Tôi đi ngang qua và chỉ nghe lỏm được một tai. Đã ở đây lâu như vậy rồi mà tôi vẫn chưa một lần gặp được vị ông chủ bí ẩn này.
Lần trước người nọ cứu tôi ở suối nước nóng, vậy mà đến giờ tôi vẫn chưa tìm được cơ hội để nói lời cảm ơn trực tiếp với người ta.
Ngay khi tôi đang định lên lầu thì Tiểu Khánh bỗng nhiên gọi tôi lại: "Chị Tần ơi, có hoa của chị này, vừa mới gửi đến đấy."
Là một bó hồng rực rỡ. Trên tấm thiệp có ghi tên người gửi là Nghiêm Dịch.
“Mai là sinh nhật chị ạ!” Tiểu Khánh ngạc nhiên reo lên.
Lúc này, tôi mới sực nhớ ra ngày mai chính là sinh nhật tuổi 29 của mình. Kể từ sau tuổi 25, tôi đã luôn cố tình né tránh việc đón sinh nhật. Những năm trước, Nghiêm Dịch chưa từng tặng hoa, vậy mà sau khi ly hôn lại bắt đầu làm những chuyện này.
Tôi thật sự không thể hiểu nổi anh ta.
Cho đến sáng sớm hôm sau, khi tôi vừa định ra ngoài câu cá thì đã thấy Nghiêm Dịch, người mà tôi đã lâu không gặp, đang đứng sừng sững trong đại sảnh nhà nghỉ.
8
Nghiêm Dịch kéo vali đứng ngay tại quầy lễ tân. Bên cạnh anh ta là Phong Trạc với vẻ mặt lạnh tanh như băng.
“Xin lỗi anh Nghiêm, phòng của khách sạn chúng tôi đã hết rồi ạ.”
Nghiêm Dịch lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, rõ ràng là hai người bọn họ vừa mới trải qua một màn tranh cãi không mấy vui vẻ.
“Hệ thống trên mạng hiển thị vẫn còn phòng trống mà.”
“Xin lỗi, những phòng đó tạm thời không mở cửa.” Phong Trạc thậm chí còn chẳng buồn nhấc mí mắt lên.
“Vậy làm ơn cho tôi biết cô Tần Kỳ Thi đang ở phòng nào.”
“Xin hỏi anh Nghiêm có quan hệ gì với cô Tần ạ?”
“Cô ấy là vợ cũ của tôi…” Nghiêm Dịch chợt khựng lại rồi nhanh chóng đổi giọng: "Cô ấy là bạn tôi.”
Phong Trạc thích thú lặp lại hai chữ ‘bạn’, rồi từ tốn nói: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng.”
Tôi hiếm khi thấy Nghiêm Dịch phải chịu thua thiệt đến vậy. Ngày thường ở Kinh Thành, ai nấy đều phải nịnh bợ, nào có ai dám tỏ thái độ với anh ta như thế này.
“Nghiêm Dịch, sao anh lại đến đây?” Tôi liền bước ra cắt ngang cuộc đối đầu của hai người đàn ông.
Cả hai đồng thời quay người lại. Ánh mắt của Nghiêm Dịch lập tức sáng lên, còn ánh mắt của Phong Trạc thì lại lảng tránh đi chỗ khác.
Từ thái độ của nhân viên nhà nghỉ đối với Phong Trạc, tôi đã xác nhận được một suy đoán của mình. Cậu ta cụp mắt xuống, ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím.
“Chúc mừng sinh nhật.” Nghiêm Dịch dang tay ra định ôm nhưng tôi đã nghiêng người né đi.
“Công ty anh không bận à?”
“Chẳng phải em vẫn thường nói anh là kẻ cuồng công việc sao? Sau này anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho em.”
“Nghiêm Dịch, chúng ta không còn ‘sau này’ nữa. Sau khi về Kinh Thành, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bố mẹ hai bên.”
“Thi Thi, nửa năm chia tay này, anh đã nghĩ thông một chuyện rồi…”
Lời còn chưa dứt thì trong sảnh bỗng vang lên tiếng nhạc DJ “sến súa” đinh tai nhức óc, ồn ào đến mức anh ta không thể nói tiếp được nữa.
Nghiêm Dịch cau mày nhìn về phía Phong Trạc đang thản nhiên bật nhạc. “Chào cậu, cậu có thể vặn nhỏ nhạc lại được không?”
Phong Trạc làm như không nghe thấy, mặt không cảm xúc mà càng vặn âm lượng to hơn.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Tôi kéo Nghiêm Dịch đến nhà hàng quen thuộc. Sau một thời gian qua lại, tôi biết được chủ nhà hàng này mang họ Lâm.
“Cô Tần, hôm nay đến sớm vậy?” Chú Lâm liếc mắt nhìn tôi và Nghiêm Dịch một vòng, rồi đột nhiên nói thêm: "À, Phong Trạc tối nay nghỉ, không đến hát đâu.”
Xem ra chú ấy vẫn chưa biết chuyện Phong Trạc đã bị bại lộ thân phận ông chủ.
Nghiêm Dịch tinh ý bắt được hai chữ “Phong Trạc”, anh ta lẩm bẩm trong miệng một lần rồi cau mày hỏi: “Phong Trạc? Cái tên khắc trên sợi dây chuyền đó à?”
“Đủ rồi.” Tôi lập tức ngắt lời anh ta.
“Em đến đây là vì cậu ta sao?” Lòng tự tôn của Nghiêm Dịch với tư cách một người đàn ông rõ ràng đã bị tổn thương.
Chúng tôi kết hôn hai năm, sống với nhau như khách. Lần cãi vã duy nhất giữa hai chúng tôi chính là khi anh ta phát hiện ra sợi dây chuyền có khắc tên “Phong Trạc” trong phòng tôi. Tôi đã giấu thông tin của Phong Trạc rất kỹ nên Nghiêm Dịch chỉ điều tra ra được đối phương kém tôi năm tuổi.
“Chúng ta đã ly hôn rồi, thế nên chuyện của tôi không liên quan gì đến anh.”
“Tần Kỳ Thi, chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm, anh hiểu em mà. Em không phải là người vì tình yêu mà mất đi lý trí đâu.”
Sao dạo này ai cũng nói là hiểu tôi thế nhỉ.
Tôi đẩy mấy đĩa thức ăn về phía anh ta: “Ăn xong thì về đi.”
Anh ta im lặng ăn hết, thanh toán, rồi đưa cho tôi một chiếc hộp.
“Quà sinh nhật, là chiếc đồng hồ mà em thích đấy.”
“Anh sẽ đợi em, chúng ta cùng về Kinh Thành.”
Sau đó, anh ta chuyển đến một nhà nghỉ gần tôi nhất, rồi bắt đầu lởn vởn trước mắt tôi như một bóng ma.
Tôi mặc kệ, vẫn đọc sách, uống trà và đi dạo như thường lệ.
Cứ thế mà tiêu hao sự kiên nhẫn của anh ta.
9
Kể từ khi Nghiêm Dịch cứ như con ruồi vo ve bên cạnh, Phong Trạc đã hoàn toàn biến mất. Không thấy cậu ta ở nhà nghỉ, không thấy cậu ta đi hát, ngay cả ở sân trượt tuyết cũng chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Chỉ có đêm sinh nhật tôi, trước cửa phòng có đặt một chiếc bánh kem không ghi tên người tặng.
Tôi không nhịn được liền đi hỏi Tiểu Khánh: “Ông chủ của các cậu đâu rồi?”
Tiểu Khánh thần bí ghé sát lại rồi hạ giọng nói: “Ông chủ hình như thất tình rồi chị ạ.”
“Tháng trước cứ như con công xòe đuôi, ngày nào cũng chạy đến quán chú Lâm hát, còn bắt bọn em chọn quần áo cho anh ấy nữa chứ.”
“Mấy hôm trước đi câu cá còn bị phân tâm, lơ ngơ thế nào còn bị ngã thẳng xuống sông. Sau khi bò lên được thì lại sốt cao, hôm nay vừa mới từ bệnh viện về đã tự nhốt mình trong phòng, đến giờ này vẫn chưa ăn gì cả.”
Nghe vậy, tôi lập tức giật mình.
Nghiêm trọng đến thế sao? Hồi đó tôi “hành hạ” cậu ta chẳng phải còn quá đáng hơn thế này nhiều à.