Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đi mua cháo, tôi tình cờ gặp Nghiêm Dịch. Anh ta vừa kết thúc một cuộc họp video, quầng thâm dưới mắt đã hiện rõ. Có vẻ như từ lúc biết Phong Trạc chính là ông chủ nhà nghỉ đã cãi nhau với mình, anh ta đã liên tục mấy ngày không ngủ ngon.
Anh ta nhanh tay lẹ mắt giành trả tiền giúp tôi,, sau đó tôi liền chuyển khoản lại nhưng anh ta không nhận.
“Nếu anh biết tôi mua cho ai…”
Lời còn chưa dứt thì anh ta đã nhanh chóng nhận tiền, và ánh mắt nhìn tôi cũng tràn đầy phức tạp.
“Em chưa bao giờ mua cháo cho anh.” Giọng điệu của anh ta vừa cảm khái lại vừa tủi thân.
Tôi bỗng nhớ lại hồi nhỏ, khi tôi rủ anh ta chơi trò gia đình, anh ta đã ra vẻ trưởng thành lắm rồi. Anh ta chỉ nghiêm túc đọc báo tài chính và cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Trẻ con thế, anh không chơi đâu.”
Từ đó về sau, tôi không bao giờ mời anh ta chơi bất cứ trò gì nữa.
Nhớ lại chuyện cũ làm tôi bỗng nhiên thấy buồn cười: “Nghiêm Dịch, anh thay đổi rồi.”
Anh ta tỏ vẻ nghi hoặc nhìn tôi.
“Trở nên trẻ con hơn rồi.”
Biệt thự nhỏ của Phong Trạc nằm ở sân sau của nhà nghỉ. Tôi đến gõ cửa nhưng không ai trả lời, và nhắn tin cũng không thấy hồi âm.
“Không có ai à, vậy tôi đi đây nhé?” Tôi giả vờ định quay đi, quả nhiên cánh cửa lập tức được mở ra từ bên trong.
Cậu ta quấn chặt người trong một chiếc chăn dày, hai mắt thì đỏ hoe. Cả người trông ốm yếu vô cùng và còn ho khan vài tiếng.
“Chị đến đây làm gì.”
“Đến xem tên l ừa đảo bé nhỏ nhà cậu còn thở không.”
Cậu ta lập tức nghẹn lời vì câu nói của tôi, và hai mắt lại càng trở nên đỏ hơn: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ l ừa dối chị, chị mới là kẻ l ừa đảo.”
“Vẫn còn sức cãi lại tôi à, xem ra hồi phục khá tốt đấy chứ.” Nhân lúc cậu ta đang nói, tôi nhanh chóng lách người vào nhà rồi đưa bát cháo đến sát miệng cậu ta.
“Há miệng ra. Đây là lần đầu tiên tôi đút cho người khác đấy.”
Cậu ta giằng co với chính mình một lúc, rồi mới ngượng nghịu ngậm lấy chiếc thìa, và còn không quên lẩm bẩm: “Tần Kỳ Thi, tôi chỉ bị ốm thôi chứ không phải tàn tật. Đừng tưởng làm thế là có thể xóa bỏ chuyện chị làm năm xưa…”
10
Tôi dùng một thìa cháo khác chặn miệng cậu ta lại.
“Tối hôm đó là ai đã xông vào phòng tôi rồi còn nói muốn làm chồng tôi?”
“Đó là do tôi say rồi!” Cậu ta vội vàng biện minh.
“Là ai đã vớt tôi lên từ bể suối nước nóng?”
“Sợ nhà nghỉ của tôi biến thành nhà ma thôi.”
“Thế dạo gần đây là ai vì muốn hát cho tôi nghe mà giả làm ca sĩ ở đây? Ngày nào cũng mặc đồ lòe loẹt như vậy, định câu mất hồn vía của con gái ở thị trấn này à?”
“Tôi… đó là vì đam mê âm nhạc.”
“Cả người cậu chẳng có gì cứng rắn bằng cái miệng.” Tôi ngang nhiên vạch trần cậu ta.
Cậu ta giận dỗi không nói thêm lời nào.
“Phong Trạc, tôi ly hôn rồi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta: "được nửa năm rồi.”
Nghe vậy, cậu ta đột ngột ngẩng đầu lên, đồng tử lập tức giãn ra vì kinh ngạc.
“Chẳng phải cậu tự xưng là hiểu tôi lắm sao? Tôi là loại người sẽ ngoại tình trong hôn nhân à?”
Cậu ta vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Phong Trạc, năm đó là tôi có lỗi với cậu.”
Phong Trạc thở dốc, cậu ta nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Tần Kỳ Thi, chị coi Phong Trạc tôi là cái gì? Là một con chó sao? Thích thì vẫy gọi là đến, không thích thì xua đi là đi à?”
“Cậu là người… là người có thể từ chối tôi.” Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Cậu ta lại im lặng.
Sau khi đút cháo xong, tôi giúp đo nhiệt độ cho cậu ta. Trước khi đi, tôi “vô tình” làm rơi lại một sợi dây buộc tóc.
Quả nhiên, ngày hôm sau Phong Trạc đã không nhịn được mà nhắn tin cho tôi: “Dây buộc tóc của chị không lấy thì tôi vứt đi đấy.”
Vẫn còn làm mình làm mẩy phết.
Hôm sau, khi tôi mang cháo đến thì trông cậu ta đã tỉnh táo hơn nhiều. Sau khi đút cháo xong, Phong Trạc bỗng nhiên lấy ra một chiếc hộp nhung.
“Ban đầu tôi định tặng chị vào ngày sinh nhật, nhưng gã chồng cũ của chị lại đến.”
“Cậu tủi thân à?”
Cậu ta tức giận ném thẳng hộp quà vào lòng tôi rồi liền quay mặt đi chỗ khác. Tôi bật cười, sau đó liền tùy tiện mở hộp quà ra.
Bên trong là một chiếc vòng cổ hàng hiệu cao cấp. Cũng chịu chi phết đấy. Ngày xưa cứ tưởng cậu ta là sinh viên nghèo, không ngờ lại giấu nghề sâu như vậy.
Tôi đeo chiếc vòng lên, khẽ đưa tay vuốt tóc rồi hỏi: “Đẹp không?”
Một lúc sau, cậu ta mới khẽ khàng nói một câu: “Chị không thích món quà này.”
Rồi cậu ta lại ném thêm một hộp quà nữa. Lần này, khi tôi mở ra thì liền thấy bên trong là một đôi giày múa.
Tim tôi như lỡ mất nửa nhịp.
“Chị thích cái này.” Phong Trạc quay mặt đi, và lúc này vành tai của cậu đã trở nên ửng đỏ.
Tôi khẽ cười rồi cố tình thay giày múa ngay trước mặt cậu ta. Tôi từ từ nâng cánh tay, đầu ngón tay mềm mại như một đóa lan, mũi chân khẽ nhón lên, rồi xoay một vòng duyên dáng trong căn phòng tĩnh lặng.
Ánh mắt Phong Trạc dán chặt vào tôi không rời một giây.
“Á!” Tôi cố tình lảo đảo một cái.
Ngay lập tức, Phong Trạc đã lao đến rồi vững vàng đỡ lấy eo tôi: “Bị thương ở đâu rồi?”
Thấy cậu ta căng thẳng như vậy, tôi phải cố nín cười: “Chân đau.”
Cậu ta chợt sững lại, sau đó liền quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng đặt chân tôi lên đùi mình, ngón tay cái bắt đầu xoa bóp. Cảm giác tê dại lan truyền từ mắt cá chân lên khiến cả người tôi run nhẹ.
Một lúc lâu sau, tôi nghiêng đầu hỏi cậu ta: “Nhìn đủ chưa?”
Cậu ta đột nhiên siết chặt eo tôi, sau đó lập tức xoay người một cái đã đè tôi xuống ghế sofa. Hơi thở nóng rực của hai người hòa quyện vào nhau.
Đầu ngón tay tôi lướt qua yết hầu của cậu ta, rồi đến lồng ngực đang phập phồng, cuối cùng phả một hơi nhẹ vào tai cậu ta: “Vẫn còn nói là không thích tôi sao?”
Ngón tay tôi tiếp tục lướt xuống.
“Thì ra không chỉ có miệng là cứng đâu nhỉ.”
Ánh mắt cậu ta lập tức tối sầm lại, một nụ hôn nóng bỏng liền rơi xuống.
11
Khi tỉnh dậy thì đã là nửa đêm. Cánh tay của Phong Trạc vẫn đang siết chặt lấy eo tôi.
“Phong Trạc, tôi đi hút điếu thuốc.” Tôi thử giằng ra.
Cậu ta từ từ mở mắt, giọng nói khàn đặc vì mới tỉnh ngủ: “Lần trước chị cũng nói thế, kết quả là đi rồi không bao giờ quay lại nữa.”
Sau đó cậu ta trừng phạt bằng cách c ắn nhẹ một cái vào cổ tôi.
“Lần này tôi không đi nữa.”
Tôi lấy hộp thuốc của cậu ta ra rồi nhướng mày trêu chọc: “Nước hoa thì dùng cùng loại với tôi, thuốc lá cũng phải hút loại tôi từng hút à?”
“Thích chứ.” Cậu ta dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi.
Tôi liền xoay người ngồi vắt ngang trên người cậu ta, một tay véo nhẹ cằm cậu ta, trong khi ánh mắt chợt lướt qua đống hỗn độn dưới sàn.
“Vừa nãy chưa kịp hỏi, ‘của quý’ của cậu từ đâu ra đấy?”
Cậu ta nhanh chóng lại giành lại thế chủ động, khẽ ngậm lấy vành tai tôi rồi thì thầm: “Em đã chuẩn bị từ ngày gặp lại chị rồi. Chị biết mà, em sạch sẽ nhất.”
Tôi hài lòng mỉm cười rồi liền thưởng cho cậu ta một nụ hôn: “Miệng thì nói không tha thứ, nhưng cơ thể thì lại thành thật ghê.”
Tôi lấy ra một chiếc vòng tay, trên đó có khắc tên tôi. Đây là thứ tôi vô tình nhìn thấy khi cậu ta mở ngăn kéo lúc nãy.
“Chẳng phải cậu đã vứt nó xuống sông rồi sao?” Tôi chất vấn.
Cậu ta vội vàng định giật lại nhưng đã bị tôi giữ chặt.
“Nhặt lại rồi.” Cậu ta cụp mắt xuống rồi lí nhí đáp.
Tôi nâng khuôn mặt cậu ta lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta rồi nói từng chữ một: “Phong Trạc, chị cũng l ừa em rồi, thật ra chị vẫn còn giữ nó.”