Cuối Cùng Vẫn Là Em - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12

 

Lần đầu tiên tôi gặp Phong Trạc là vào một ngày trời mưa như trút nước.

 

Hôm đó, tôi được mời về trường cũ để tham gia một sự kiện. Khi đó tôi mới 26 tuổi nhưng đã giành được vô số giải thưởng lớn trong và ngoài nước, là diễn viên chính của nhà hát, từng đóng vai chính trong các vở vũ kịch cấp quốc gia, có thể nói là đang ở thời kỳ đỉnh cao của danh vọng.

 

Giữa giờ giải lao, tôi lẻn ra khỏi giảng đường để hít thở chút không khí. Điếu thuốc đã kẹp trên môi, nhưng tôi lại không tìm thấy bật lửa.

 

Đúng lúc này, từ góc rẽ, tôi nghe thấy giọng một cô gái đang thổn thức tỏ tình. Sau lời tỏ tình dài dòng liền nghe thấy một giọng nam lười biếng vang lên: “Cô không phải gu của tôi. Tôi thích người lớn tuổi hơn, chân phải dài thế này, eo phải thon thế này, còn tóc thì phải đến đây…”

 

Giọng nói trầm thấp quyến rũ ấy đúng là gu của tôi. Chỉ có điều…

 

Tôi cúi đầu nhìn lại mình.

 

Cái miêu tả này, sao càng nghe càng giống tôi thế nhỉ?

 

“Không ngờ anh lại là người nông cạn như vậy!” Cô gái vừa khóc vừa chạy đi, lúc đi ngang qua còn trừng mắt nhìn tôi một cách khó hiểu.

 

“Chị Tần xem kịch đủ rồi chứ?” Chàng trai quay đầu dùng ánh mắt trêu chọc nhìn tôi.

 

Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt người nọ. Ước chừng cậu ta cao trên 1m85, vai rộng eo thon, đôi mắt sắc sảo đầy cuốn hút. Trên sống mũi còn có một nốt ruồi duyên càng làm tăng thêm vẻ phong trần.

 

Cậu em trai này trông hơi quen. Đó là phản ứng đầu tiên của tôi.

 

“Em học khoa múa à?” Giờ này mà xuất hiện ngoài giảng đường, rồi lại còn gọi tôi là “chị Tần”, thì phần lớn là đàn em rồi.

 

“Phong Trạc, sinh viên năm ba khoa Sáng tác nhạc, cao 1m88, nặng 81kg, không có thói quen xấu, ngoại trừ thỉnh thoảng có hút thuốc.”

 

Đang đọc thực đơn à, sao mà chi tiết thế.

 

“Vậy, cho chị mượn bật lửa nhé?” Tôi lắc lắc điếu thuốc trên ngón tay và mỉm cười nhìn cậu ta.

 

Phong Trạc ngậm điếu thuốc rồi nghiêng đầu châm lửa, đồng thời ra hiệu cho tôi cùng châm.

 

Cũng thú vị đấy.

 

Tôi cũng ngậm điếu thuốc rồi ghé sát lại gần ngọn lửa. Để vừa với chiều cao của tôi, cậu ta đã phải cúi người xuống. Khoảng cách gần đến mức tôi có thể đếm rõ từng sợi lông mi của cậu ta. Hơi thở của hai người hòa quyện cùng mùi thuốc lá.

 

Tư thế mờ ám này duy trì hơi lâu cho đến khi từ xa có người gọi: “Cô Tần, đến lượt cô lên sân khấu rồi.”

 

Tôi và cậu ta cùng lúc tách ra.

 

“Đàn em, hữu duyên gặp lại nhé.” Tôi nhả ra một làn khói thuốc.

 

Không ngờ duyên phận lại đến nhanh đến vậy.

 

Sau khi buổi hoạt động kết thúc, một cơn mưa như trút nước bắt đầu đổ xuống. Tôi lái xe ra khỏi ga-ra, cần gạt nước quay tít mù. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Phong Trạc đang chật vật bước đi trong mưa, tay cậu ta còn đang cầm một chiếc ô. Cả người cậu ta ướt sũng, trông chẳng khác nào một chú cún con lạc lõng. Mưa quá lớn nên chiếc ô gần như chẳng có tác dụng gì.

 

Tôi lái xe đến bên cạnh cậu ta rồi hạ cửa kính xuống: “Đàn em, đi đâu vậy, chị cho quá giang nhé?”

 

Thế giới của người lớn không cần quá nhiều lời giải thích. Mọi chuyện sau đó diễn ra một cách tự nhiên. Tôi đưa chú cún con ướt sũng về căn hộ của mình để thay đồ.

 

Trong màn sương mờ ảo của phòng tắm, môi chạm môi, tai kề má ấp.

 

Tình yêu “phi công trẻ” thật ngọt ngào.

 

Phong Trạc khẽ c ắn vành tai tôi, chậm rãi dẫn dắt tôi khám phá những miền đất lạ: “Chị ơi, ở đây chỉ có một mình chị từng dùng qua thôi đấy.”

 

“Giỏi thế này, chị không tin đây là lần đầu đâu.”

 

“Cả người em chính là món quà dành cho chị mà.”

 

Nửa năm sau đó, tôi đã đưa Phong Trạc đi khắp Kinh Thành.

 

Chúng tôi đến quán trà cổ mà tôi yêu thích, và cậu ta sẽ là người pha trà cho tôi. Chúng tôi ra biển nghe sóng vỗ, và cậu ta sẽ cõng tôi đang ngủ say trên bãi cát. Những ngày mưa, chúng tôi sẽ cuộn tròn trong căn hộ, cùng nhau nghe những đĩa than mà cả hai đều say mê.

 

Tôi đưa cậu ta đến mọi buổi biểu diễn của mình, và còn sắp xếp cho cậu ta ngồi ở vị trí dễ thấy nhất. Trong buổi tổng kết cuối kỳ, cậu ta đã chơi một bản nhạc viết riêng cho tôi.

 

“Đền Hồng Tuyến cầu duyên linh lắm đấy.” Cậu ta nói.

 

Miệng thì chê cậu ta trẻ con, nhưng tôi vẫn đi.

 

Cậu ta quỳ trước tượng Phật với dáng vẻ vô cùng thành kính.

 

“Cầu gì thế?” Tôi trêu chọc cậu ta.

 

Đầu ngón tay cậu ta khẽ chạm vào ngực tôi: “Cầu trái tim của chị đây.”

 

Chúng tôi mua những chiếc vòng tay đơn giản nhất ở chùa, mười tệ một chiếc, rồi cùng nhau tìm tên của đối phương trong một đống chữ cái. Khi tôi vẫn còn đang loay hoay tìm chữ “Phong”, thì cậu ta đã xâu xong ba chữ “Tần Kỳ Thi”.

 

“Không công bằng gì cả, chữ của cậu hiếm thế cơ.” Tôi bĩu môi.

 

“Em có thể cảm nhận được ba chữ ‘Tần Kỳ Thi’ đang ở đâu mà.”

 

Đúng là “phi công trẻ” có khác, nói lời đường mật cứ như thể được học qua trường lớp bài bản.

 

Tôi không phải là người dễ dàng rung động, và cũng không muốn chấp nhận tình cảm của ai một cách qua loa. Những mối tình trong quá khứ đều nhạt nhẽo như nước lã.

 

Chỉ riêng Phong Trạc, cậu ta hoàn toàn phù hợp với mọi điểm mà tôi yêu thích.

 

Và đúng vào lúc tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của hai đứa thì tôi bất ngờ nhận được tin rằng mình sắp phải kết hôn.

 

13

 

“Nhà họ Tần đã dốc hết mọi nguồn lực để bồi dưỡng con. Con thích múa thì ta mời cả đại sư múa cấp quốc gia về dạy. Những năm qua con muốn làm gì thì làm, gia đình có từng nói nửa lời nào không?”

 

“Để chiều theo ước mơ của con, chuyện hôn sự cứ trì hoãn mãi. Qua năm nay là con đã 27 tuổi rồi, thời kỳ đỉnh cao của một vũ công chỉ có mấy năm thôi. Rồi sẽ có vô số cô gái hai mươi tuổi tràn vào tranh giành vị trí của con.”

 

“Nhà họ Tần là một đại gia đình, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Con tự mình cân nhắc cho kỹ đi.”

 

Bố tôi nặng nề đặt chén trà xuống, rồi chắp tay sau lưng đi ra khỏi thư phòng.

 

Mẹ tôi xót xa đến đỡ tôi dậy, nhưng tôi vẫn quỳ trên đất không chịu đứng lên. Bà ấy khóc: “Con bé này sao mà bướng thế. Chịu khó làm lành với bố con một tiếng là được rồi, ông ấy cũng không nhất thiết phải làm gì cậu bạn trai nhỏ của con đâu.”

 

“Người mà bố mẹ chọn cho con là Nghiêm Dịch của nhà họ Nghiêm. Hai đứa lớn lên cùng nhau nên cũng biết rõ gốc gác của nhau. Nhà họ Nghiêm sẽ không đối xử tệ với con đâu.”

 

Mẹ tôi quỳ bên cạnh thủ thỉ với tôi đến nửa đêm, từ chuyện tôi chập chững biết đi cho đến lần đầu tiên tôi được lên sân khấu.

 

Cuối cùng, tôi không đành lòng nhìn bà ấy khóc nữa.

 

Thế là cuối cùng tôi đã gật đầu.

 

Vài ngày sau, tôi và Phong Trạc đã có lần “thân mật” cuối cùng.

 

Tôi lấy cớ ra ngoài hút điếu thuốc, rồi liền rời đi không một lời từ biệt.

 

Với những người yêu cũ khác, tôi có thể thẳng thắn nói lời chia tay.

 

Nhưng riêng với Phong Trạc, tôi lại chọn cách trốn tránh.

 

Trước khi chặn tất cả thông tin liên lạc của cậu ta, tôi đã gửi một tin nhắn cuối cùng: “Đàn em, khoảng thời gian này có cậu bên cạnh tôi rất vui. Tháng sau tôi sẽ kết hôn rồi, sợi dây chuyền đó tôi cũng đã vứt đi. Chúc cậu học hành thành công.”

 

Phong Trạc bị chia tay một cách đột ngột. Cậu ta đã gọi cháy máy tất cả những người bạn xung quanh tôi, rồi canh gác trước cổng đoàn kịch suốt một tuần liền.

 

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ta từ xa cũng là vào một ngày mưa bão.

 

Chú cún nhỏ đã thất tình rồi.

 

Bị chị gái hư hỏng của mình đá.

 

Và chị gái ấy sắp kết hôn.

 

Đêm trước đám cưới, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ: “Sợi dây chuyền, tôi cũng vứt đi rồi.”

 

Tim tôi quặn lại và nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu.

 

Cuối cùng, tôi vô cảm xóa đi tất cả tin nhắn.

 

Tình yêu của tuổi trẻ cũng giống như một cơn mưa rào vậy.

 

Đến thật mãnh liệt, và đi cũng thật nhanh.

 

Hy vọng cậu ta sẽ sớm vượt qua được.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo