Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu óc tôi đơ ra ngay lập tức.
Toàn thân tôi cứng đờ.
Phong Trạc tự nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh tôi: “Chị ơi, lâu rồi không gặp ạ.”
Tên khốn này, rõ ràng sáng nay trước khi ra ngoài còn quấn lấy tôi đòi nụ hôn chào buổi sáng!
Tôi bị một ngụm canh sặc ngang cổ họng. Phong Trạc lập tức đưa cho tôi một tờ giấy ăn, kế tiếp cậu ta còn ân cần vỗ nhẹ lưng tôi: “Canh nóng quá hả chị?”
Cô Bạch nhìn tôi với ánh mắt quan tâm, còn Phong Trạc thì cố nhịn cười.
“Có lẽ chị Tần lâu rồi không gặp con nên có hơi xúc động thôi ạ.”
Trên bàn ăn, bề ngoài cậu ta tỏ vẻ rất nghiêm túc, nhưng bàn tay ở dưới gầm bàn lại không hề yên phận, liên tục véo vào lòng bàn tay tôi. Tôi đạp chân cậu ta định thoát ra, nhưng ngược lại còn bị cậu ta nắm chặt hơn.
Cậu ta bắt đầu viết chữ lên lòng bàn tay tôi.
Đến khi tôi nhận ra đó là từ gì thì mặt tôi đã đỏ bừng cả lên.
“Phong Trạc, tay con đang làm gì dưới đó thế?”
Cô Bạch cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường.
Tim tôi lập tức thắt lại.
“Chơi điện thoại thôi ạ.” Cậu ta mặt không đổi sắc đáp lại.
“Vô lễ, gắp thức ăn cho chị Thi Thi đi con.”
Lần này thì đúng ý cậu ta rồi.
Cậu ta ngang nhiên gắp đầy một bát toàn những món tôi yêu thích. Hậu quả là tôi no đến mức vừa ra khỏi cửa đã nấc cục không ngừng.
Tôi giận dỗi đi phía trước. Phong Trạc thì lái xe đi theo ngay bên cạnh với tốc độ của một con rùa bò.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa liền hét lên với cậu ta: “Em xuống xe ngay!”
Phong Trạc ngoan ngoãn xuống xe, lúc này cậu ta đứng trước mặt tôi trông chẳng khác nào một học sinh tiểu học vừa mắc lỗi.
Tôi véo tai cậu ta: “Được lắm Phong Trạc! Em đã nhận ra chị từ sớm rồi phải không? Âm mưu này đã được lên kế hoạch từ lâu rồi đấy à!”
“Lần gặp ở giảng đường, em thật sự không nhận ra chị.” Cậu ta ấm ức nói.
Tôi đứng hình. Thảo nào lúc đó tôi lại thấy cậu em trai này quen quen. Ai mà ngờ được cậu nhóc “Bé Con” đáng yêu của cô Bạch năm nào lại có thể biến thành một người đàn ông tràn đầy sức hút như thế này chứ?
Tôi nên nói thế nào đây?
Cô Bạch ơi, con ngủ với con trai cô rồi?
“Lúc chị dẫn em đi công viên giải trí em mới có 13 tuổi! Cái đồ nhóc con, ai mà biết em uống hormone gì mà lớn nhanh như thổi thế.”
“Hồi đó chính chị đã véo má em rồi nói đợi em lớn lên sẽ làm bạn trai của chị.”
“Chị đó là trêu đùa trẻ con thôi! Tuyệt đối không có bất kỳ ý đồ đen tối nào!”
“Nhưng mà chị ơi, em đã tin là thật đấy.” Cậu ta nâng tay tôi áp lên má mình. “Em đã nói rồi, cả người em đều là món quà dành cho chị.”
Trong lòng tôi mềm nhũn ra và chợt trở nên hỗn loạn.
Thằng nhóc ngốc này, vậy mà đã đợi tôi nhiều năm như vậy.
“Đồ ngốc.”
Mắt tôi cũng đỏ hoe.
20
Tối đó, tôi và Phong Trạc đi thả pháo hoa ở bờ sông.
Đây là cái Tết đầu tiên của chúng tôi sau khi quay lại bên nhau.
Bờ sông chật kín những người trẻ tuổi đang nô đùa và hào hứng thả pháo hoa.
“Em đi mua thêm pháo hoa, đợi em quay lại nhé.” Cậu ta tháo chiếc khăn quàng cổ của mình ra rồi quấn quanh cổ tôi. Trước khi đi cậu ta còn không quên hôn lên môi tôi một cái.
Tôi đứng đợi cậu ta bên bờ sông, gió đêm se se lạnh liên tục thổi tới.
Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam phấn khích gọi tôi: “Chị Thi Thi? Chị về rồi ạ!”
Tôi liền quay đầu lại, thì ra là cậu sinh viên đại học đã va quệt vào xe tôi lần trước. Phía sau cậu ta là vài người bạn đang nháy mắt đưa đẩy và còn hò reo cổ vũ đầy khoái chí. Lác đác còn vang lên những câu như “Đây là phú bà xinh đẹp đó sao?”: "Mày gặp may rồi đó”: "Nhanh đi mà cưa đổ”: "Tối nay đừng về nữa” và những lời tương tự.
Mặt cậu trai liền trở nên đỏ bừng, sau đó cậu ta ngượng ngùng vẫy vẫy cây pháo bông trên tay: “Chị Thi Thi, chị có muốn thả pháo hoa cùng em không?”
Tôi cảm thấy có chút buồn cười.
Đúng lúc này, một cánh tay mạnh mẽ bỗng nhiên choàng qua vai tôi rồi lập tức kéo tôi vào lòng. Phong Trạc lạnh lùng quét mắt nhìn đám người đó một lượt, cả đám thấy thế thì ập tức im bặt.
Biểu cảm của cậu trai liền trở nên cứng đờ, cậu ta không cam lòng hỏi: “Anh là gì của chị Thi Thi à?”
“Tôi là chồng cô ấy.” Bàn tay Phong Trạc đang ôm eo tôi liền siết chặt lại.
Cậu trai thấy tôi không hề phản bác, lại nhìn thấy khí chất cao quý toát ra từ Phong Trạc, rõ ràng không phải loại “tiểu bạch kiểm” bình thường. Cậu ta lập tức mất hết nhuệ khí, sau đó liền ngượng ngùng rụt cổ lại.
“Hừ, làm bộ làm tịch gì chứ…” Cậu ta vẫn còn lẩm bẩm.
Đúng lúc đó bỗng nhiên có vài chiếc xe tải lớn ầm ầm chạy đến rồi dừng lại ngay bên bờ sông. Vài nhân viên vội vàng chạy xuống và cung kính cúi đầu trước Phong Trạc.
“Cậu Phong, theo yêu cầu của anh, tất cả pháo hoa trong khu vực này đã được vận chuyển đến đây rồi ạ.”
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn các công nhân lần lượt dỡ từng thùng pháo hoa từ trên xe tải xuống rồi nhanh chóng xếp thành một hàng dài trên bờ sông.
“Đó là sếp của chúng tôi.”
Phong Trạc dịu dàng nhìn tôi: "Đây là năm mới đầu tiên của chúng ta, và sau này sẽ còn có rất nhiều năm nữa.”
Cậu sinh viên đứng cạnh tôi đã hoàn toàn héo rũ. Cậu ta lặng lẽ giấu cây pháo bông đang cầm trên tay ra sau lưng rồi lủi thủi bỏ đi.
21
Pháo hoa thi nhau nở rộ trên bầu trời đêm thắp sáng cả một vùng trời và in bóng lấp lánh xuống mặt sông.
Phong Trạc ôm tôi từ phía sau. Cằm cậu ta khẽ tựa vào đỉnh đầu tôi.
“Tần Kỳ Thi.” Cậu ta gọi tên tôi, giọng nói cậu ta lúc này nghe đặc biệt nghiêm túc: "Đợi đến khi chúng ta tám mươi tuổi, em vẫn sẽ ôm chị như thế này để xem pháo hoa.”
“Và em…” Cậu ta thì thầm: "sẽ mãi mãi là chú chó nhỏ của chị.”
(Hết)