Cuối Cùng Vẫn Là Em - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

17


Thang Lăng là con gái của cô tôi.


Từ nhỏ cô ta đã luôn phải sống dưới cái bóng của tôi, lâu dần tâm lý liền trở nên vặn vẹo. Chuyện gì cô ta cũng muốn hơn tôi một bậc, nhưng trớ trêu thay lại chẳng làm tốt được chuyện gì.


Tôi học múa cổ điển, cô ta cũng học theo. Tiếc là thiên phú chỉ ở mức tầm thường. Không vào được đoàn ca múa nhạc hàng đầu, cô ta liền dùng quan hệ để vào. Vào được rồi vẫn không quên ngáng chân tôi, thường xuyên kéo bè kéo phái để nói xấu tôi sau lưng.


Chuyện tôi yêu đương với Phong Trạc chính là do cô ta nói cho gia đình. Chuyện tôi ly hôn với Nghiêm Dịch cũng là cô ta phát hiện đầu tiên, rồi mách lẻo với bà nội. Và mỗi người bạn trai mà tôi chia tay, cô ta đều nhặt về như một món báu vật.


Trước đây tôi lười chấp nhặt với cô ta. Nhưng bây giờ thì tôi không muốn nhìn cô ta cứ như một con bọ chét nhảy nhót khắp người mình nữa.


Đúng lúc đoàn kịch đang tập vở vũ kịch mới chuyển thể mang tên Thanh Xà, tôi liền chủ động giới thiệu Thang Lăng cho đạo diễn để thử vai Tiểu Thanh. Vai diễn này đòi hỏi kỹ năng cực cao, mà kỹ năng cơ bản của cô ta thì hoàn toàn không đủ.


“Chị có lòng tốt đến vậy sao?” Cô ta nhìn tôi đầy nghi ngờ.


“Chẳng phải cô vẫn luôn muốn chứng minh bản thân sao? Cơ hội đag ở trước mắt kia kìa.”


Cô ta quả nhiên mắc câu, sau đó liền tập luyện điên cuồng, và còn tự ý tăng cường độ luyện tập nên dẫn đến bị căng cơ.


Vào ngày công diễn, tôi cố tình “sốt cao đột ngột” không thể lên sân khấu. Đạo diễn đành tạm thời để Thang Lăng thay thế tôi đóng vai Bạch Xà.


Dưới ánh đèn sân khấu, cô ta căng thẳng đến nỗi mỗi động tác đều trông cực kì cứng đơ. Đến một pha xoay người khó, cô ta đã trực tiếp ngã nhào trên sân khấu. Khán giả bên dưới lập tức ồ lên đầy kinh ngạc.


Tôi còn chưa vào đến phòng trang điểm thì đã nghe thấy tiếng cô ta khóc lóc thảm thiết: “Chị hài lòng chưa!” Cô ta hất văng chiếc khăn ấm tôi đưa cho.


Tôi không nhanh không chậm lấy điện thoại ra rồi bật lên vài đoạn ghi âm. Đó là những lời cô ta từng xúi giục người khác cô lập tôi. Sau khi nghe xong, cả gương mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.


“Thật ra mà nói, với vị trí hiện tại của tôi, tìm một cơ hội để đuổi cô ra khỏi đoàn kịch dễ như trở bàn tay.” Tôi tắt điện thoại. “Tôi không thích cô, nhưng tôi tôn trọng cô chú.”


Tôi lấy ra một lá đơn xin việc: “Đoàn múa ở Paris đang tuyển diễn viên dự bị, tôi đã tiến cử cô rồi đấy.”


Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.


“Cô hận tôi, chỉ vì nghĩ rằng mình mãi mãi không thể bằng tôi. Cô mãi chỉ là cái đuôi thôi, theo tôi múa hơn hai mươi năm rồi. Nếu còn muốn tiếp tục múa thì hãy đi thử đi. Vừa hay cách xa tôi một chút, chứ nhìn cái mặt này của cô hằng ngày tôi cũng ngán đến tận cổ rồi.”


Cô ta tức đến nỗi phình má lên như một con cá nóc. Khi đi, cô ta liền giật lấy lá đơn xin việc, và còn không quên buông lại một câu nói hiểm độc.


“Tần Kỳ Thi, chị lúc nào cũng vậy, thờ ơ lạnh nhạt mà vẫn có thể thắng tôi. Nhưng đường đời còn dài, tôi nhất định sẽ vượt qua chị! Đợi đến khi chị già nua xấu xí, xem thằng bồ nhỏ của chị có còn muốn chị nữa không!”


“Tôi đợi đến ngày cô phải gọi thằng bồ nhỏ của tôi là anh rể đấy.”


“Cút!”


Cô ta tức giận bỏ chạy.


18


Đuổi được cái cục nợ phiền phức này đi, thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh.


Tôi cuối cùng cũng có thời gian để tìm lại em trai nhỏ của mình.


Tối hôm đó tôi đi vội vàng nên không kịp giải thích quá nhiều. Nhìn bóng lưng tôi và Nghiêm Dịch rời đi, Phong Trạc đứng đó với đôi mắt đỏ hoe, trông cậu ta như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi. Tôi đã hứa với cậu ta là trong vòng hai tháng sẽ giải quyết xong chuyện gia đình, và chúng tôi sẽ không bao giờ phải chia xa nữa.


Tối nay, tôi gọi video cho cậu ta. Trong màn hình, một khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng hiện lên, đầu mũi đỏ hồng vì lạnh, đôi mắt lấp lánh như sao trời. Phía sau cậu ta, những bông tuyết đang bay lượn khắp nơi.


Tim tôi như lỡ mất một nhịp.


“Sao bên cậu hôm nay lại tối sớm vậy?”


“Em đang ở dưới căn hộ của chị.”


Sao lúc nào cậu ta cũng có thể xuất hiện đúng vào lúc tôi muốn gặp cậu ta nhất nhỉ?


Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, Phong Trạc đã lập tức ôm chầm lấy tôi. Cậu ta sợ làm tôi lạnh nên đã cởi sẵn chiếc áo khoác lạnh lẽo từ trước.


“Ưm…” Tôi bị hôn đến mềm nhũn cả người, và hai má cũng nhanh chóng trở nên nóng bừng.


Tôi vòng chân ôm lấy eo cậu ta rồi để cậu ta bế mình vào phòng ngủ. Cậu ta hành động vô cùng nhẹ nhàng như thể đang đối xử với một món bảo vật quý giá. Đến bước cuối cùng, vì không có đồ dùng cần thiết nên hai người đành phải dừng lại.


Thấy ánh mắt tôi vẫn còn lưu luyến, cậu ta liền nở một nụ cười đầy quyến rũ, rồi cúi xuống dùng những cách khác để thỏa mãn tôi.


Một chú cún nhỏ rất biết phục vụ.


Thật ngoan.


Đêm đó, tôi nằm gọn trong vòng tay cậu ta.


“Lời hứa hai tháng đã được thực hiện rồi.” Tôi thì thầm: "lần này không thất hứa nữa.”


“Chị giỏi quá, hoàn toàn không cần em giúp gì cả.” Cậu ta cụp mắt xuống, giọng điệu thoáng nghe có chút tự ti.


“Chẳng phải em thích kiểu chị gái như vậy sao?” Tôi xoa nhẹ má cậu ta và cố gắng xua tan nỗi lo sợ mất mát của anh.


Cậu ta bật cười, rồi phả hơi ấm vào tai tôi: “Đúng vậy, chị gái giỏi giang như vậy, là của em.”


Chớp mắt một cái đã đến cuối năm.


Tôi bận rộn.


Phong Trạc cũng bận rộn.


Từng có lúc, khi tôi nghĩ Phong Trạc chỉ là một sinh viên bình thường, tôi đã vô tình bỏ qua họ của anh. Ở Kinh Thành, họ Phong là một dòng tộc vô cùng danh giá, tổ tiên thuộc Tương Hoàng Kỳ. So với họ, cả nhà họ Tần và nhà họ Nghiêm đều phải nhường một bước.


Mãi đến bây giờ tôi mới muộn màng nhận ra.


Hoàn cảnh của Phong Trạc e rằng còn phức tạp hơn tôi tưởng.


19


Hôm nay, tôi đến thăm giáo viên cũ của mình là cô Bạch, bà ấy hiện đang là Phó Viện trưởng Học viện Múa. Nhà bà ấy là một tòa biệt thự có tuổi đời hàng trăm năm với đình đài lầu gác, non nước hữu tình, tựa như một thế giới khác.


“Thi Thi, con về Kinh Thành lâu như vậy mà không đến thăm cô làm cô giận lắm đó.” Cô Bạch mặc một bộ sườn xám trắng tinh giả vờ tỏ vẻ giận dỗi.


Tôi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp gấm rồi liền lên tiếng dỗ dành bà ấy: “Cô Bạch, đôi khuyên tai phỉ thúy này hợp với cô biết bao.”


Cô Bạch yêu thích không rời tay, sau đó liền ân cần hỏi: “Đầu gối của con sau phẫu thuật hồi phục thế nào rồi?”


Nửa năm trước, tôi không may bị thương ở đầu gối khi đang tập múa. Cũng chính vì vậy mà tôi mới có một kỳ nghỉ dài để đi du lịch.


“Tốt hơn nhiều rồi ạ. Con định năm sau sẽ chuyển sang làm biên đạo.”


Chúng tôi đang trò chuyện về kế hoạch tương lai thì người giúp việc bất ngờ đi vào rồi thì thầm vài câu với cô Bạch.


Cô Bạch kinh ngạc nói: “Bình thường gọi thế nào nó cũng không chịu về, sao hôm nay Thi Thi vừa đến là nó lại có mặt rồi.”


Tôi nghe cô Bạch nói con trai bà ấy đã về thì hai mắt liền sáng rực lên: “Bé Con cũng đến à? Con đã mấy năm không gặp nó rồi.”


Trong đầu tôi lập tức hiện lên khuôn mặt baby đáng yêu của “Bé Con” năm nào.


“Thằng nhóc đó từ nhỏ đã thích con, cứ quấn lấy cô hỏi chị xinh đẹp hôm nay có đến không. Đến khi con đến thật rồi thì nó lại ngượng ngùng trốn trong phòng không chịu ra.” Cô Bạch cười tủm tỉm kể lại tật xấu của con trai.


Giây tiếp theo, một bóng dáng quen thuộc bước vào.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo