Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi không thể ngờ rằng lần duy nhất bị mời phụ huynh trong suốt ba năm cấp ba lại rơi đúng vào thời điểm sắp tốt nghiệp, mà lý do lại là vì chuyện yêu sớm.
Càng bất ngờ hơn, vị "phụ huynh" bất đắc dĩ ấy lại chính là Giang Khoát.
Trong văn phòng, cô giáo chủ nhiệm nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực.
"Thôi thì cho dù cô có hiểu lầm chuyện em yêu sớm đi chăng nữa thì việc em giúp bạn cùng bàn che giấu chuyện hẹn hò cũng là không đúng. Về với anh trai em đi, viết cho cô bản kiểm điểm 1000 chữ, ngày mai nộp nhé."
Vì bị Giang Khoát chứng kiến cảnh tượng mất mặt này, tôi chỉ biết cúi gằm mặt, hai tay siết chặt tà váy đồng phục, lí nhí "vâng" một tiếng.
Tôi về lớp thu dọn sách vở, còn Giang Khoát kiên nhẫn đứng đợi ở cửa.
Chuông tan học vừa reo nên trong lớp vẫn còn khá nhiều người chưa về.
Không ít nữ sinh vừa nhìn thấy anh qua cửa sổ đã vội vàng xúm lại trước mặt tôi.
"Tịch Tịch! Cậu có một người anh đẹp trai thế này cơ á!"
"Cầu xin cậu đấy, cho tớ một cơ hội làm chị dâu cậu đi."
"Cho tớ xin cách liên lạc với~~"
Động tác cất sách của tôi bỗng khựng lại, tôi thành thật đáp: "Tớ cũng không biết bây giờ anh ấy có bạn gái chưa nữa."
"Vậy nếu anh ấy chưa có, cậu có thể cho tớ WeChat của anh ấy được không!"
Thực ra tôi muốn nói chắc là anh sẽ không thích người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy đâu... Dù sao thì dù tôi đã đủ mười tám tuổi nhưng anh vẫn luôn coi tôi là một đứa trẻ con mà.
Nhưng khi nhìn thấy bốn, năm cô bạn với đôi mắt sáng rực trước mặt, tôi lại không nỡ từ chối.
"Vậy… để tớ ra hỏi anh ấy xem sao nhé."
2
Tôi thu dọn xong xuôi rồi bước ra ngoài. Giang Khoát tự nhiên nhận lấy cặp sách của tôi, lên tiếng hỏi: "Có đói không? Đưa em đi ăn gì đó trước đã."
Tôi lắc đầu, rồi khẽ kéo tay áo anh: "Anh, anh có bạn gái chưa ạ? Bạn cùng lớp của em muốn xin WeChat của anh đấy."
Giang Khoát vừa lướt điện thoại vừa thong thả đáp, mắt cũng không thèm ngẩng lên: "Anh không thích trẻ vị th ành n iên. Bảo họ đừng có tơ tưởng nữa."
Tôi chớp mắt: "Vâng..."
Trong lòng không một chút gợn sóng.
Mối tình đơn phương k éo dài gần bốn năm của tôi dành cho Giang Khoát đã hoàn toàn chấm dứt vào cái ngày định mệnh năm lớp 11 ấy.
Hôm đó, anh đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị đính hôn của gia đình ngay sau khi tôi tốt nghiệp. Anh cười khẩy một tiếng đầy khó tin, rồi n ém đôi đũa xuống bàn trước mặt tất cả mọi người.
"Mọi người nghĩ con sẽ thích một đứa trẻ còn là vị th ành n iên ư?"
Lúc đó tôi ngồi ngay bên cạnh chỉ biết cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát cơm của mình.
Bà nội Giang, người bà ủng hộ hôn ước này nhất, bỗng cất lời: "Thái độ của cháu là sao vậy? Đây là hôn ước do chính ông nội cháu định ra khi còn sống. Cho dù cháu không phục thì cũng phải nhịn."
Sau đó bà ấy mới dịu giọng hơn một chút: "Còn về chuyện tình cảm, có thể đính hôn trước rồi từ từ bồi đắp tình cảm mà."
Giang Khoát thản nhiên khoanh tay trước ngực: "Ồ. Ý bà là bắt con đi bồi đắp tình cảm với một đứa tr ẻ c on sao? Loại chuyện này… mọi người không thấy nó quá cầm thú hả?"
So với việc anh không thích tôi, việc anh sẽ không bao giờ có thể thích tôi mới là điều khiến người ta tuyệt vọng hơn cả.
Ngay cả khi tôi đã trưởng thành thì cũng sẽ vĩnh viễn không có bất kỳ cơ hội nào.
Anh vốn dĩ chưa bao giờ có ý định thực hiện hôn ước ấy.
3
Nhà họ Giang cũng có một căn hộ gần trường học của chúng tôi.
Năm lớp 12, để tiết kiệm thời gian đi lại, bà nội Giang đã bảo tôi dọn đến đó ở.
Giang Khoát sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại trường học thạc sĩ và chỗ đó cách đây cũng không xa. Mỗi tháng, anh thỉnh thoảng sẽ về ở vài ngày.
Chỉ là trong một căn hộ rộng đến 270 mét vuông, ngay cả khi sống chung dưới một mái nhà, tôi cũng rất ít khi chạm mặt anh.
Ngay khi tôi và Giang Khoát vừa về đến nhà thì sau đã vang lên tiếng giày cao gót dồn dập.
"Này, Giang Khoát! Anh cứ từ chối em là vì cô ta đúng không? Anh còn cho cô ta sống trong nhà mình nữa chứ!"
Tôi quay đầu lại, lập tức thấy một cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp và nổi bật đang tức giận nhìn chằm chằm vào tôi.
Chìa khóa xe xoay tròn trên đầu ngón tay Giang Khoát.
Anh dựa vào cửa, thần sắc vô cùng thờ ơ lên tiếng: "Tống Hòa, cô theo dõi tôi à?" Giọng điệu của anh không phải để hỏi, mà gần như là một lời khẳng định.
Cô gái tên Tống Hòa khựng lại một chút, rồi bước thêm một bước về phía tôi: "Cô đã làm thế nào để Giang Khoát thích cô vậy?"
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới. "Hai người đã ngủ…"
Ngay giây tiếp theo, tai tôi đã bị Giang Khoát bịt lại, cả người cũng bị anh kéo vào lòng.
"…với nhau rồi à?" Hai chữ cuối cùng nghe thật mơ hồ.
Lần gần nhất tôi được Giang Khoát ôm có lẽ là từ khi tôi còn rất bé.
Tôi sững sờ trong vòng tay anh, nhất thời quên cả việc giãy giụa.
Nửa dưới khuôn mặt tôi áp vào xương quai xanh rắn rỏi của anh, ngửi thấy mùi hương đặc trưng chỉ có ở Giang Khoát.
Giọng anh trầm xuống, lạnh lẽo đến đáng sợ: "M ẹ n ó cô điên rồi à? Không thấy cô bé vẫn đang mặc đồng phục, chỉ là một học sinh cấp ba thôi sao? Cô đang nói cái qu ái gì với em ấy vậy?"
Dường như Tống Hòa vẫn còn cãi lại vài câu, nhưng tiếng tim tôi đập ngày một lớn đã át đi tất cả.
Tôi khẽ cụp mắt xuống, cho phép bản thân được đắm chìm trong khoảnh khắc si mê ngắn ngủi này…
……
Linh đọc dưới cmt ạ~
4
Có lẽ là để đề phòng Tống Hòa lại đến gây sự, cho đến tận khi kỳ thi đại học kết thúc, gần như ngày nào Giang Khoát cũng về nhà.
Đêm đầu tháng sáu, bên ngoài mưa dông không ngớt.
Tôi nhìn ra cửa sổ và thầm nghĩ tối nay chắc anh sẽ không về.
Đang lúc trò chuyện với bạn bè về tình hình làm bài thi thì tôi bỗng nghe thấy tiếng mở khóa cửa ở ngoài sảnh.
Hai bả vai của Giang Khoát rũ xuống, cả người anh tựa vào tủ giày như không có xương và mãi không chịu vào trong. Chiếc áo hoodie của anh hơi ẩm, có lẽ là đã bị dính chút mưa.
Tôi nhảy phắt khỏi ghế sofa, và khi lại gần thì lập tức ngửi thấy mùi rượu. "Anh ơi, anh uống rượu à?"
Anh cố tình kéo dài một tiếng "ừ". "Sinh nhật bạn cùng lớp."
Trông Giang Khoát có vẻ đứng không vững, tôi bèn vòng tay ôm lấy cánh tay anh, đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, rồi vào bếp nấu một bát canh giải rượu.
Thế nhưng, khi tôi bưng bát canh ra, anh đã nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi rồi.
Tôi ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vào vai anh: "Anh, về phòng ngủ đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm đấy."
Giang Khoát gác tay lên trán, không có phản ứng.
Tôi đành phải dùng sức đẩy anh. Anh cau mày khó chịu, rồi đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ tay tôi, sau đó bỗng nhiên kéo mạnh tôi vào lòng.
Tôi mất thăng bằng nên ngã nhào lên người anh. Khuôn mặt của Giang Khoát lập tức được phóng đại ngay trước mắt.
Dù phản ứng rất nhanh và quay đầu đi, nhưng môi tôi vẫn vô tình lướt qua khóe miệng anh.
Không khí ngưng đọng trong một giây.
Tôi căng thẳng đứng thẳng dậy khỏi người anh.
Giang Khoạt hé mắt, ánh mắt anh lúc này có hơi tối lại.
"Anh hôn em rồi à?"
Tai tôi đỏ bừng, sau khi nghe anh nói xong thì liền vội vàng xua tay: "Không có đâu anh. Chỉ là vô tình chạm vào thôi."
Giang Khoát trông không hề có dấu hiệu tỉnh táo. Giọng nói như đã ngấm men rượu, trở nên xa lạ không tả xiết. Ánh mắt anh di chuyển đến vành tai đang nóng bừng của tôi, rồi đưa tay lên nhéo nhẹ.
"Đột nhiên anh phát hiện ra…" Anh lười biếng nửa khép hờ đôi mắt: "Hình như em đã lớn rồi."
Mi mắt tôi khẽ run, hai tay nắm chặt lấy mép ghế sofa không nói nên lời.
Giang Khoát lúc say rượu thật sự rất đáng sợ. Trước đây anh chưa bao giờ có những hành động vượt quá giới hạn như vậy.
Cơn say ập đến, Giang Khoát rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Tôi ôm một chiếc chăn từ phòng anh ra rồi nhẹ nhàng đắp lên người anh. Rồi cứ thế ngồi trên thảm chống cằm ngắm nhìn anh.
Bỗng dưng tôi cảm thấy có chút buồn.
Tin tốt: Nụ hôn đầu tiên là với người mình đã thầm thương trộm nhớ rất lâu.
Tin xấu: Người mình thích lại không thích mình. :(
5
Có lẽ do bị dính mưa nên nửa đêm tỉnh dậy đi uống nước, tôi phát hiện Giang Khoát đang sốt nhẹ.
Tôi dán cho anh một miếng hạ sốt, định bụng sẽ theo dõi tình hình trước đã.