Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơn mưa dông ngoài cửa sổ đã chuyển thành mưa phùn rả rích. Tiếng mưa tí tách trên tán lá cây nghe thật yên bình như thể đang ru người ta vào giấc ngủ. Chẳng biết tự lúc nào, tôi đã vô thức gục xuống bên cạnh ghế sofa ngủ thiếp đi.
Khi trời sáng, tôi bị tiếng động của Giang Khoát lúc đứng dậy làm cho tỉnh giấc.
"Anh ơi, anh hết sốt chưa ạ?" Tôi lờ mờ mở mắt, và theo bản năng liền giơ tay lên: "Để em sờ thử xem."
Giang Khoát không nhúc nhích, ánh mắt dõi theo từng cử động của tay tôi.
Tôi sờ lên trán anh, tự mình thì thầm: "Hình như hết sốt rồi." Rồi lại theo thói quen chạm vào cổ anh để xác nhận lại. Cho đến khi tôi cảm nhận được yết hầu của anh khẽ động, tôi mới bừng tỉnh, rồi liền vội vàng rụt tay lại giấu sau lưng.
"Hết… hết sốt rồi ạ."
"Vậy em về phòng ngủ bù đây..."
Tôi vội vã đứng dậy định bỏ chạy, nhưng do ngồi trên thảm cả một đêm, hai chân tôi lúc này đã tê cứng hết cả. Khi vừa đứng lên chưa vững thì tôi đã ngã chúi về phía trước.
Một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy eo tôi.
Giang Khoát thuận thế bế bổng tôi lên rồi đi thẳng về phía phòng ngủ của tôi. Tôi bất giác vòng tay ôm lấy cổ anh, nhưng lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cả hai chúng tôi đều im lặng một cách đầy ăn ý.
Giang Khoát nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, rồi cũng ngồi xuống theo.
"Tối qua anh…"
Ngay khi anh vừa mở miệng thì tôi đã vội vàng cắt lời: "Không sao đâu ạ! Chỉ là… vô tình chạm nhẹ một cái thôi mà, anh đừng bận tâm."
Giang Khoát mím chặt đôi môi mỏng. Giọng anh vẫn còn khàn đặc vì cơn say đêm qua.
"Xin lỗi, tối qua đã làm em sợ rồi. Đừng sợ."
"Anh sẽ chịu trách nhiệm. Chúng ta vốn dĩ có hôn ước, có thể đính hôn trước…"
"Hả? Không cần chịu trách nhiệm đâu ạ." Tôi lại một lần nữa ngắt lời anh, gương mặt tỏ ra vô cùng thoải mái. "Có phải chuyện gì to tát đâu mà… cần phải chịu trách nhiệm chứ. Còn về hôn ước, em sẽ tìm thời gian nói với bố để ông ấy hủy bỏ."
Ngón tay tôi vô thức xoắn lấy mép chăn. "Dù sao thì chúng ta cũng đâu có thích nhau."
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói tiếp: "Chuyện hôn ước này… hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả."
Giang Khoát nhìn tôi không chớp mắt một lúc lâu. Sau khi lấy hết can đảm để nói ra những lời này, tôi cảm thấy toàn thân như cạn kiệt năng lượng. Tôi chỉ khẽ mở miệng và yếu ớt nói: "Anh ơi, em muốn nghỉ ngơi rồi."
Nghe vậy, Giang Khoát cũng đứng dậy rời đi. Trước khi đi, anh còn dặn tôi đừng vội nói với bố mẹ chuyện hủy hôn ước, kẻo lại gây ra xáo trộn không đáng có.
Cánh cửa phòng khép lại từ bên ngoài. Tôi chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi rã rời. Lặng lẽ chui vào trong chăn, tôi bắt đầu công cuộc "sạc pin" cho bản thân.
6
Bầu không khí giữa tôi và Giang Khoát trở nên vô cùng kỳ quặc.
Sau khi bố mẹ được cử đến chi nhánh công ty ở nước ngoài công tác, căn nhà cũ của chúng tôi đã cho thuê, và còn phải hai tháng nữa thì mới hết hạn hợp đồng. Thành ra tôi cũng không có chỗ nào để trốn về.
Những ngày sau đó, tôi hoặc là ủ rũ ở lì trong phòng, hoặc là kiếm cớ ra ngoài lang thang cả ngày.
Cuối tháng Sáu đã có kết quả thi, lớp trưởng liền tổ chức một bữa tiệc mừng công. Giữa bữa tiệc, Giang Khoát bỗng nhiên gọi điện cho tôi. Tôi chạy ra hành lang ngoài để nghe điện thoại, tiện thể cũng để giúp giải bớt hơi men.
"Alo, em nghe."
"Mấy giờ xong, anh đến đón em."
Tôi vội vàng từ chối: "Không cần đâu ạ, em tự về được."
Đầu dây bên kia bỗng rơi vào im lặng. Sau vài giây trôi qua, tôi đưa điện thoại ra xa xem thử thì thấy màn hình vẫn hiển thị đang trong cuộc gọi.
"Anh?" Tôi dò hỏi.
Giang Khoát đáp lại bằng một giọng điệu vô cảm: "Em không muốn gặp anh, đúng không?"
"Không có..." Hơi men xộc lên não làm tôi bỗng nhiên có thêm dũng khí để nói rõ ràng mọi chuyện. Tôi nắm chặt điện thoại, rồi lắp bắp nói: "Chỉ là… em cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Anh này, em thấy anh hình như rất bận tâm chuyện đó, rồi cứ muốn tìm cách bù đắp cho em."
Giang Khoát vẫn dùng cái giọng điệu bình thản ấy: "Đó cũng là nụ hôn đầu của anh, tại sao anh lại không thể bận tâm?"
Tôi không ngờ anh lại nhắc đến hai từ đó. Cả người tôi lập tức biến thành một cái đầu máy xe lửa hơi nước, đỉnh đầu và hai tai đều bốc khói nghi ngút.
Giang Khoát nói một cách chậm rãi, cứ như thể đang thì thầm ngay bên tai tôi vậy, khiến tai tôi không kìm được mà ngứa ngáy.
"Vậy có thể nói cho anh biết mấy giờ xong được không?"
Tôi cúi đầu, mũi chân liên tục di di trên sàn nhà: "...Còn nửa tiếng nữa ạ."
Nói xong, tôi liền vội vàng cúp máy.
Vừa trở lại phòng, lớp trưởng đã ợ một tiếng đầy hơi rượu rồi thắc mắc hỏi tôi: "Mạnh Tịch, cậu uống rượu à mà sao mặt đỏ thế? Đỏ ửng cả lên rồi kìa?"
Tôi: "..."
7
Nửa giờ sau, buổi tiệc cuối cùng cũng tàn. Giang Khoát nhắn tin nói đang đợi tôi ở cổng. Chiếc Bentley Continental mà anh thường lái rất dễ nhận ra, tôi vừa ra khỏi cửa thì đã thấy ngay.
Ngay khi đang định bước tới thì tầm nhìn của tôi bỗng bị một bó hoa hồng che khuất.
"Vì sợ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của cậu nên tớ đã chần chừ mãi đến tận bây giờ mới dám nói."
Sau đó bó hoa được hạ xuống để lộ ra một khuôn mặt khiến tôi có chút bất ngờ. Đó là một bạn nam mà suốt ba năm qua tôi chưa từng nói chuyện quá vài câu. Trông cậu ấy còn có vẻ lo lắng hơn cả tôi.
"Tớ, tớ thích cậu…"
Phía sau lưng cậu bạn, người đang đứng dựa vào cửa xe chính là Giang Khoát. Hai ngón tay anh lười biếng xoay chiếc điện thoại, ánh mắt thì đổ dồn hết về phía tôi. Thấy tôi nhìn sang, anh cũng không có ý định dời mắt đi chỗ khác.
Các bạn học chưa về hết đang đứng xung quanh bắt đầu hò reo ầm ĩ.
"Mạnh Tịch nói gì đi chứ, không thấy cậu ấy sắp chết vì lo lắng rồi à?"
"Đồng ý đi thôi, đẹp trai thế mà."
"Đúng vậy đúng vậy!"
Tôi lờ đi những tiếng xúi giục ấy, mím môi, rồi áy náy nói: "Cảm ơn cậu nhé. Nhưng tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài tình bạn với cậu cả."
Ngay cả khi tôi đang từ chối, ánh mắt của Giang Khoát vẫn cứ lọt vào tầm nhìn của tôi. Cái nhìn thẳng thừng và chăm chú ấy… khiến tôi bối rối không biết phải làm sao.
8
Giang Khoát lái xe rất vững.
Vốn dĩ tôi hơi say xe, nhưng ngồi trên xe của anh thì dù có dán mắt vào điện thoại thì cũng không hề hấn gì.
Trong nhóm chat của lớp đang xôn xao vì màn tỏ tình vừa rồi, mọi người điên cuồng réo tên tôi vào trêu chọc, khiến tôi phải bất lực trả lời từng tin nhắn một.
Đang lúc ấy, Giang Khoát ở bên cạnh bỗng lên tiếng với giọng điệu có vẻ thờ ơ: "Vừa rồi sao lại không đồng ý cậu ta?"
Tôi vẫn cúi đầu gõ chữ và lơ đãng đáp: "Em thích người lớn tuổi hơn một chút."
Gặp đèn đỏ, Giang Khoát đạp phanh, rồi nghiêng đầu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra câu nói của mình hình như có ý ám chỉ.
Tôi vội ngẩng phắt đầu lên rồi lập tức lắc đầu nguầy nguậy để thanh minh: "Em không có nói là em thích anh đâu ạ. Em thật sự không có ý đó! Anh đừng hiểu lầm."
Đầu ngón tay Giang Khoát gõ gõ một cách bâng quơ lên vô lăng. Anh thản nhiên nhìn tôi xù lông như một con nhím, cứ như thể đã thưởng thức đủ bộ dạng lúng túng của tôi, sau đó anh mới chậm rãi cất lời: "Có ai bảo là em thích anh đâu."
"Em đang hoảng loạn cái gì thế?"
Một câu nói khiến tôi lập tức nghẹn họng, bỗng chốc không sao đáp lại được.
Tôi đành cầm điện thoại lên, giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục lướt tin nhắn, dù thực tế trong lòng tôi đã tự lăng trì mình cả vạn lần rồi.
9
Cuối cùng, tôi vẫn nộp đơn vào trường đại học của Giang Khoát.
Dù sao thì với chuyên ngành tôi chọn, đây cũng là lựa chọn phù hợp nhất.
Giang Khoát học ở viện nghiên cứu sinh, cách khá xa khu học xá của chúng tôi, nên bình thường chắc cũng chẳng mấy khi chạm mặt. Thế nhưng, khi bà nội Giang nghe tin này thì liền cười tít cả mắt, còn đặc biệt dặn Giang Khoát phải đưa tôi về nhà họ Giang ăn một bữa cơm thân mật.
“Ôi chao, bà vốn còn lo Tịch Tịch sau này đi học xa sẽ ngày càng xa cách với nhà mình. Đến lúc đó, việc thúc giục hai đứa đính hôn lại càng thêm khó.” Bà ấy nói. “Bây giờ thì tốt rồi, bà cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm mà ngủ một giấc thật ngon rồi.”
Giang Khoát múc một bát canh đặt bên tay tôi, rồi thản nhiên buông ra một câu: “Bà thở phào sớm quá rồi đấy. Mạnh Tịch dạo trước còn đòi hủy hôn ước cơ mà.”
Choang!
Đôi đũa trên tay bà nội Giang trượt xuống rồi rơi thẳng xuống đất. Ánh mắt bà ấy nhìn tôi vừa buồn bã vừa kinh ngạc.
“Tịch Tịch… tại sao vậy cháu?”
“Có phải thằng Giang Khoát bắt nạt con, đối xử không tốt với con không?”
Tôi còn chưa kịp tính sổ với Giang Khoát thì đã vội kéo tay bà nội an ủi: “Không có đâu ạ, bà ơi. Là anh Giang Khoát nghe nhầm đấy ạ.”
Thế nhưng bà ấy vẫn tỏ ra không yên tâm, sau đó lại hỏi tôi thêm vài câu nữa. Trái ngược với sự lúng túng của tôi, kẻ đầu sỏ gây chuyện lại đang chống cằm, nở một nụ cười như có như không, ung dung thưởng thức màn kịch nhỏ này.
Sau bữa ăn, tôi mới có thời gian để giận dữ chất vấn Giang Khoát: “Anh, vừa nãy sao anh lại nói như vậy? Làm bà sợ rồi kìa.”
Anh đứng đó, dáng vẻ cao lồng ngồng, một tay cầm lon bia, người tựa nghiêng vào tủ lạnh, chẳng cần đứng thẳng cũng đủ tư cách để cụp mắt nhìn tôi.
“Chẳng phải em nói muốn hủy hôn sao?”
Tôi mím chặt môi: “Nhưng anh cũng không thể đột ngột nói với bà như thế được.”
Hơn một tháng nay, Giang Khoát dường như đã thay đổi hẳn. Tôi có cảm giác anh càng lúc càng cợt nhả. Nghĩ đến đây, tôi cũng không kìm được mà buột miệng: “Anh bây giờ không còn chín chắn nữa rồi…”
Anh uống một ngụm bia, rồi cười khẩy: “Anh tại sao phải chín chắn chứ? Anh là trưởng bối của em à?”
Ồ. Thế ra người trước đây luôn lấy thái độ của bậc trưởng bối ra để nói chuyện với tôi không phải là anh chắc?