Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mạnh Tịch, đừng đồng ý bất kỳ lời tỏ tình nào hết.”
Giọng anh hạ xuống, trầm ấm và dứt khoát, như thể đang thốt lên điều gì đó đã đè nén rất lâu.
“Nhìn anh đi.”
“Anh thích em... hơn tất cả bọn họ.”
Tôi quay mặt đi, cố nuốt xuống hơi thở nghẹn ngào vì sống mũi cay xè. Tôi muốn sửa lại cho anh: “Anh không phải thích em đâu.”
“Chỉ là hội chứng nụ hôn đầu thôi... vậy nên anh mới nhầm tưởng là mình thích em.”
Giang Khoát sững người trong giây lát như thể vừa nghe điều gì đó quá đỗi vô lý. Anh nhìn tôi chằm chằm hai giây, rồi cười bật ra vì tức.
“Có thích hay không, chẳng lẽ anh lại không tự nhận ra rõ ràng à?”
Điều tôi từng mơ ước suốt bao năm — lời tỏ tình của Giang Khoát — lại đến vào đúng lúc tôi đã hoàn toàn buông bỏ. Ngay khoảnh khắc tưởng như đã từ bỏ, nó bỗng trở thành sự thật.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhớ lại quãng thời gian đó, những ngày biết rõ chỉ là tình đơn phương nhưng vẫn không kìm được mà cứ tiến lại gần anh, rồi lại chìm đắm trong tổn thương.
Hai giọt nước mắt rơi xuống rồi lặng lẽ đậu trên mu bàn tay Giang Khoát.
Đôi mắt anh lúc này dịu lại và cũng trở nên sáng trong hơn một chút. Anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên: “Đừng khóc. Sao thế? Anh làm em sợ à?”
Tâm trạng tôi đang rối như tơ vò, quá nhiều cảm xúc đan xen khiến đầu óc tôi cũng dần trở nên hỗn loạn. Ngayn khi tôi vẫn còn chưa biết nên bắt đầu nói gì với anh thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, là đàn anh trong câu lạc bộ gọi tới. Đúng lúc... nhưng lại không đúng người.
Giang Khoát nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình thì ánh mắt anh lập tức tối lại. Anh buông tay, rồi chủ động nhường bước, như muốn để tôi có không gian riêng.
Tôi không rõ mình đã lấy đâu ra dũng khí, nhưng vẫn theo bản năng kéo tay anh lại, còn tay kia thì nhấn nút nghe máy.
“Mạnh Tịch, em đang ở đâu thế? Sắp đến giờ ăn rồi, anh mời em một bữa nhé. Tiện thể nói nốt chuyện sáng nay.”
Giang Khoát nhìn bàn tay hai chúng tôi đang nắm chặt, rồi ánh mắt dần chuyển lên khuôn mặt tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh khiến mọi thứ không chân thật ban nãy đều tan biến. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng về phía trước, rồi nói vào điện thoại:
“Xin lỗi đàn anh, em không thể nhận lời. Em và Giang Khoát có hôn ước từ nhỏ. Sau này em sẽ gả cho anh ấy.”
Tay tôi lập tức bị nắm chặt hơn, phải nói là gần như siết lấy.
Giang Khoát không nói thêm lời nào, trực tiếp cúp máy, rồi tiện tay ném điện thoại lên sofa. Anh cúi người, ấn nhẹ tay vào eo tôi, rồi mang theo giọng điệu trầm khàn lên tiếng: “Mạnh Tịch, em nói rõ ràng lại lần nữa xem.”
Thật ra khi hai người thật lòng yêu nhau thì sẽ chẳng còn ai ở vị trí thấp hơn ai, và cũng sẽ chẳng còn ai yêu nhiều hay yêu ít hơn. Khoảnh khắc ấy, sự tự ti của một mối tình đơn phương và cả niềm kiêu hãnh khô cứng trong tôi đều tan biến.
Tôi vươn tay ôm lấy cổ anh, sau đó còn chủ động kiễng chân hôn nhẹ lên má: “Trùng hợp thật... Em cũng thích anh. Và từ bốn năm trước, em vẫn luôn thích anh.”
15
Đã nửa tiếng trôi qua.
Tôi ngồi trên đùi Giang Khoát, chông chênh giữa những dòng cảm xúc, chậm rãi kể cho anh nghe những chuyện tôi còn nhớ rõ suốt mấy năm thầm thương trộm nhớ. Tôi không nhắc đến bữa cơm gia đình năm lớp 11 khi anh thẳng thừng từ chối chuyện đính hôn sau khi tốt nghiệp. Nhưng Giang Khoát lại nhớ ra, anh cứ thế ôm tôi rồi ríu rít xin lỗi không ngừng.
“Ôi dào, không sao đâu mà.” Tôi ngược lại còn lên tiếng an ủi anh: “Nếu khi đó anh thực sự đồng ý đính hôn với một đứa mới mười lăm tuổi thì mới là lạ đấy. Nếu chúng ta nghĩ theo một cách khác thì anh làm vậy là rất đúng chuẩn mực!”
Anh không đáp gì mà chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên tóc tôi.
Giang Khoát có thói quen sưu tầm DVD và đĩa CD cũ. Tôi chạy đến kệ tủ dưới TV, lục lọi mấy ngăn đựng đĩa, định tìm một bộ phim nào đó để đổi hướng chú ý của anh, cũng coi như thay đổi bầu không khí. Phần lớn đều là phim kinh điển trong và ngoài nước. Cho đến khi tôi bắt gặp một chiếc đĩa trơn không đề tên, trông có vẻ lạ hoắc, và cũng chưa từng thấy qua.
Vì tò mò, tôi làm theo hướng dẫn của đầu đĩa DVD, cho đĩa vào và bấm phát.
Không có đoạn mở đầu, không tiêu đề, cũng chẳng có nhạc nền. Màn hình bật lên thẳng cảnh thân mật của một cặp đôi. Tiếng rên rỉ thoát ra vang vọng khắp phòng khách, rõ ràng đến mức khiến người ta phải cảm thấy đỏ mặt.
Tôi như hóa đá và lập tức đứng chết lặng, đầu óc cũng hoàn toàn trở nên trống rỗng.
Giang Khoát vẫn dựa vào sofa, anh liếc nhìn màn hình một cái rồi quay sang tôi, và bình thản lên tiếng: “Xem gì đấy?”
Tôi lập tức tỉnh người, rồi liền quỳ xuống đất cuống cuồng tìm cuốn hướng dẫn sử dụng, và cũng vội vàng lật tìm cách tắt ngay.
Giang Khoát từ từ bước đến sau lưng tôi điềm tĩnh lên tiếng: “Công tắc tắt ở đây.”
Anh cúi người xuống rồi vươn tay ra, động tác ấy trông như thể là đang ôm tôi vào lòng vậy. Màn hình tắt, âm thanh cũng theo đó biến mất. Tôi quay lại, mặt tôi lúc này đã đỏ như gấc, và không nhịn được phải chất vấn: “Trong nhà anh sao lại có mấy thứ này?”
Giang Khoát bật cười: “Không phải của anh.” Anh giải thích là mấy hôm trước có bạn học tới chơi nên chắc là iện tay bỏ quên ở đây.
“…Thế… anh đã xem chưa?” Tôi không kìm được mà hỏi.
Anh khẽ “ừm” một tiếng với vẻ mặt cực kỳ thản nhiên: “Xem được một chút, chán òm.”
Giang Khoát đỡ eo tôi kéo đứng dậy. Tay anh lướt xuống vạt áo rồi chợt dừng lại, như thể muốn chạm vào nhưng lại thôi.
“Nhưng tối hôm đó… anh đã mơ thấy em.”
Tôi như cảm nhận được ngón tay anh khẽ lướt qua da mình. Cảm giác xa lạ, mới mẻ khiến tôi bất giác rùng mình, và hai bả vai cũng co lại theo phản xạ.
“Anh ơi…”
“Đừng sợ.” Môi anh lướt nhẹ qua tai tôi và khẽ thì thầm: “Anh không làm gì đâu. Em vẫn còn hơi bé…”
Từ má, nụ hôn dần dịch chuyển về phía trước, và cuối cùng là dừng lại trên môi. Môi dưới tôi bị anh ngậm lấy. Đầu lưỡi Giang Khoát nhanh chóng lướt vào, mang theo hơi thở nóng bỏng khiến tôi rên khẽ một tiếng, đầu ngửa ra, hai tay thì bám chặt lấy vai anh.
Toàn thân tôi như tê dại, từng tế bào đều run rẩy như bị điện giật, và chân cũng dần trở nên mềm nhũn.
Nụ hôn của anh vẫn chưa dừng lại. Một tay anh đỡ lấy bắp chân tôi, nhẹ nhàng bế tôi đặt lên sofa. Anh chống một chân lên, vừa hôn vừa khẽ ép xuống, nhưng vẫn rất kiềm chế, phần thân dưới của anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với tôi.
16
Sau khi chính thức ở bên nhau, Giang Khoát dường như mắc phải chứng nghiện hôn.
Chiều thứ Sáu không có tiết, anh liền lái xe đến đón tôi về nhà. Thế nhưng, ngay khi vừa bước vào cửa, tôi đã bị anh đẩy vào bức tường cạnh bên mà hôn tới tấp. Tay anh xoa bóp vai tôi, giọng nói nghe có vẻ đầy khó khăn kiềm chế.
"Bảo bối, hay là anh mua thêm một căn nhà gần trường được không?"
"Chỗ này xa quá, anh không thể ôm em mỗi ngày được."
Tôi đẩy anh không ra mà chỉ có thể yếu ớt phản kháng: "Anh ơi, anh hôn mạnh quá..."
May mắn thay, chỉ vài ngày sau, Giang Khoát đã phải đi công tác xa cùng giáo sư nên đã cho tôi một quãng nghỉ ngắn.
Một ngày trước khi anh đi, tôi tình cờ gặp Tống Hòa ở trường. Vì học cùng một giáo sư nên lần này cả nhóm của cô ta đều phải đi công tác. Vừa nhìn thấy tôi, mắt cô ta lập tức sáng lên.
"Em gái, lâu rồi không gặp."
Tôi vẫn nhớ như in chuyện cô ta từng theo dõi Giang Khoát và nói những lời rất khó nghe nên thái độ cũng có phần xa cách: "Có chuyện gì không?"
"Chị biết chị nợ em một lời xin lỗi." Cô ta tỏ ra nhiệt tình, khác hẳn con người vài tháng trước. "Lúc đó, chị không nên hiểu lầm em và Giang Khoát, và càng không nên nói những lời như vậy với em. Chị thật sự xin lỗi."
Cô ta chớp chớp đôi mắt to tròn và tỏ vẻ hối lỗi: "Em có thể tha thứ cho chị không?"
Vì thực sự không có chút thiện cảm nào với cô ta nên tôi chỉ khẽ đáp: "Chị biết lỗi là được rồi. Tôi còn phải đến thư viện, vậy tôi đi trước đây, tạm biệt."
Chiều hôm đó, tôi lại thấy Tống Hòa gần hồ nhân tạo. Lần này cô ta đang nghe điện thoại nên không để ý đến tôi.
"Em đã thay đổi chiến lược rồi, muốn theo đuổi anh ấy thì trước tiên phải bắt đầu từ những người bên cạnh. Bây giờ em đang hối lộ em gái anh ấy đây."
Buổi tối, Giang Khoát đưa tôi về nhà họ Giang ăn cơm. Trên đường về, tôi chợt nhớ ra chuyện này nên liền hỏi: "Anh này, Tống Hòa có biết chuyện chúng ta đang hẹn hò không?"
Anh nhìn thẳng về phía trước, cổ tay khẽ xoay vô lăng: "Chắc là biết. Trước đây cô ta đến phòng thí nghiệm tìm anh, lúc đó anh không có ở đó. Bạn cùng phòng của anh đã nói với cô ta là anh đang hẹn hò rồi."
Nghe vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu thế thì cuộc điện thoại của Tống Hòa hôm nay chắc không phải nói về Giang Khoát. Có lẽ cô ta đã đổi mục tiêu thật rồi.
Xe vừa rẽ vào bãi đậu xe, tôi liền tháo dây an toàn định xuống xe, nhưng Giang Khoát đã khóa trái cửa lại.
Tôi quay đầu ra hiệu bằng ánh mắt: "?"
Đầu ngón tay anh gõ gõ lên vô lăng, anh suy nghĩ một lát rồi buông ra một câu đầy ẩn ý: "Chúng ta chưa từng hôn nhau trong xe nhỉ."
Anh lúc này trông có hơi… "biến thái" một chút.
Tôi mím đôi môi dường như vẫn còn hơi tê, rồi nghiêm túc phổ cập kiến thức cho anh: "Anh này, bây giờ anh tốt nhất đừng quá phóng túng."
Anh lạnh lùng nhìn tôi, cứ như muốn nghe xem tôi còn có thể nói ra những lời bậy bạ gì nữa.
"Anh xem, anh lớn hơn em nhiều như vậy. Bây giờ anh không tích lũy chút năng lượng nào thì sau hai mươi lăm tuổi biết phải làm sao? Người ta nói đàn ông qua hai mươi lăm tuổi là như sáu mươi rồi."
Tôi càng nói càng thấy mình có lý, và không khỏi lộ ra vẻ lo lắng thật sự: "Đến lúc đó anh có mà không dùng được, thì chuyện em bỏ anh cũng là lẽ thường tình thôi."
Giang Khoát dựa vào ghế rồi liền bày ra một nụ cười cười mà như không cười: "Mạnh Tịch, em mới bao nhiêu tuổi chứ? Mấy lời này em nghe từ đâu ra vậy?"
Thật ra, sau khi yêu, tôi thường xuyên lướt xem các bài đăng về các cặp đôi. Phần bình luận về "vận động" của nam nữ cứ như mở ra một thế giới mới cho tôi. Hóa ra tiểu thuyết đều là giả dối: bình giữ nhiệt, cánh tay em bé, bảy lần một đêm ba giờ, tất cả đều là hư cấu. Nửa phút và cỡ ngón cái mới là sự thật phũ phàng.
Giang Khoát nghe thế liền bày ra vẻ như màng nhĩ đã bị chọc thủng. Anh rút dây an toàn ra, trói tay tôi lại rồi cài vào khóa.
"Anh khuyên em tốt nhất đừng nói về chủ đề này nữa, vì đạo đức của anh trai Giang Khoát đây cũng không cao thượng như em nghĩ đâu."
Bàn tay anh luồn vào vạt áo, vòng ra sau lưng rồi chạm vào lớp vải trong cùng. Động tác cố tình được làm chậm lại như một lời cảnh cáo ngầm.
"Dù sao thì mười tám tuổi cũng có thể ngủ rồi."
Giang Khoát dùng nửa người trên đè tôi xuống. Tôi bị cảm giác xa lạ làm cho rụt vai lại, khí thế hùng hồn cũng lập tức yếu đi hẳn.
"Anh ơi em sai rồi..."