Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi suy nghĩ vài giây, ngay khi tôi đang định tiếp tục chỉ trích thì Giang Khoát bỗng nhiên cúi người xuống và ghé sát vào mặt tôi. Khoảng cách gần đến nỗi tôi lập tức quên bẵng mình định nói gì.
“Trên sống mũi em có một sợi tóc rơi xuống này, anh giúp em lấy ra nhé?” Hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ vào má tôi.
Tôi không kìm được mà nín thở, rồi khẽ “vâng” một tiếng.
Ngón tay anh ấm áp và khô ráo. Mi mắt Giang Khoát khẽ cụp xuống tạo thành một bóng râm lên đáy mắt khiến cho ngũ quan của anh trông càng thêm sắc nét. Tôi cứ thế nhìn đến ngẩn ngơ, thậm chí còn không nhận ra anh đã ngẩng đầu lên từ lúc nào và bắt gặp ánh mắt của tôi.
Bốn mắt chạm nhau, tôi dường như nghe thấy tiếng những hạt nhân ái muội trong không khí đang nổ lách tách.
Cho đến khi…
“Ối!”
Tiếng kêu của dì giúp việc bỗng nhiên vang lên từ phía sau. Tôi lập tức bị kéo về thực tại, và theo bản năng liền sợ hãi ngả người ra sau, nhưng Giang Khoát đã kịp thời đỡ lấy eo tôi, rồi dùng một tay kéo tôi vào lòng.
Anh đứng thẳng người rồi mỉm cười: “Dì Trần, dì làm cô bé sợ rồi đấy.”
Dì giúp việc cũng cười khúc khích theo: “Được rồi, được rồi, tôi đi đây, không làm phiền hai người nữa.”
Tiếng bước chân dần xa. Tôi khẽ đẩy vào vai Giang Khoát, lúng túng đến nỗi quên cả gọi “anh”, giọng run run: “Thả em ra…”
Bàn tay anh đặt trên eo tôi ngoan ngoãn rời đi. Giang Khoát cúi mắt nhìn tôi, như thể cố ý nói những lời khiến người ta phải đỏ mặt: “Sao vậy, ôm như thế không thoải mái à?”
“Không phải…” Tôi hoàn toàn không chống đỡ nổi, nên liền vội vàng tìm một cái cớ rồi lập tức chạy thẳng về phòng.
10
Ngay cả một đứa chậm hiểu như tôi cũng nhận ra sự bất thường của Giang Khoát.
Tôi đem chuyện này kể lại cho cô bạn thân nhất là Nha Nha nghe. Cuối cùng, tôi úp mặt vào gối, chỉ để lộ đôi mắt, và cẩn thận gõ vài chữ.
[Cậu nói xem có phải là anh ấy hơi thích tớ rồi không?]
[Khả năng cao là không.] Nha Nha, một người không hề có kinh nghiệm yêu đương, lại phân tích rất rành rọt: [Cậu nói là anh ấy dần thay đổi sau khi hai người vô tình hôn nhau, vậy thì những gì anh ấy làm bây giờ phần lớn là vì nụ hôn đó thôi. Anh ấy là một người có tinh thần trách nhiệm cao, cộng thêm một chút hội chứng nụ hôn đầu nữa.]
[Nếu hai cậu thực sự yêu nhau vì chuyện này, thì khả năng lớn là đợi đến khi Giang Khoát hết nhiệt tình thì mối quan hệ của hai người cũng sẽ chẳng còn xa ngày tan vỡ đâu. Đến lúc đó, hai người sẽ tan nát cõi lòng hết cho xem!]
Tôi ngẫm lại lời cô ấy nói thì thấy cũng rất có lý. Bông hoa nhỏ vừa mới nảy mầm trong lòng tôi cứ thế mà héo rũ đi.
Khoảng một tháng sau đó, tôi lấy cớ đến nhà bà ngoại chơi để tránh mặt Giang Khoát, mãi cho đến gần ngày nhập học mới trở về. Tôi cứ ngỡ một tháng là đủ để Giang Khoát bình tĩnh lại, nhưng xem ra hội chứng nụ hôn đầu của anh còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng.
Hai ngày trước khi tôi về, Giang Khoát đã gửi tin nhắn.
[Chuyến bay ngày nào, anh đến đón em.]
[Anh đã cho người dọn dẹp phòng em rồi.]
[Không cần đâu anh, người thuê nhà đã chuyển đi rồi, em định sau này sẽ về nhà mình ở luôn.]
Sau đó Giang Khoát liền gọi điện thẳng cho tôi. Giọng anh ở đầu dây bên kia nghe có chút không vui: “Sau này không định đến đây nữa sao?”
“Trong phòng vẫn còn đồ của em đấy.”
Nói thẳng ra bao giờ cũng khó hơn gõ phím.
"Đúng vậy ạ..."
"Dù sao em cũng lớn rồi, em nghĩ việc sống chung dưới một mái nhà với anh không còn phù hợp nữa."
"Ừm… còn những món đồ đó của em cũng không dùng đến nữa, phiền anh giúp em vứt đi nhé."
Với tính cách của Giang Khoát, tôi đã nghĩ anh sẽ cúp máy ngay lập tức. Thế nhưng, sau một khoảnh khắc im lặng, giọng anh ở đầu dây bên kia lại trầm xuống hẳn.
"Sao vậy?"
Giọng nói trầm ấm của anh bỗng dịu dàng như đang dỗ dành, khiến sống mũi tôi bất giác cay cay.
"Không sao đâu ạ."
"Bà ngoại gọi em rồi, em không tiện nói chuyện nữa, tạm biệt anh nhé."
Tôi nói một tràng rồi vội vàng cúp máy, sau đó cứ thế ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế mây. Lòng tôi mơ hồ cảm thấy ba tháng vừa qua thật sự rất kỳ lạ.
11
Cuối cùng, người đưa tôi đến trường vẫn là Giang Khoát. Anh gần như đã chặn đường tôi ở dưới nhà và không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để từ chối.
Khi chúng tôi đến nơi, ba người bạn cùng phòng đã có mặt đông đủ. Giang Khoát giúp tôi khuân vác hành lý đi đi lại lại mấy chuyến, sau đó còn tỉ mỉ dặn dò từng điều một.
Cô bạn giường đối diện khẽ “ồ” một tiếng thán phục: “Bạn trai cậu vừa đẹp trai lại vừa chu đáo quá đi.”
Động tác của Giang Khoát bỗng khựng lại, nhưng anh làm như không nghe thấy, rồi tiếp tục chỉ cho tôi về các khu vực trong trường.
Tôi vội giải thích với cô ấy: “Đây là anh trai tớ.”
Sắc mặt Giang Khoát chợt lạnh đi vài phần. Anh dặn dò thêm vài câu rồi liền quay người rời đi.
Tôi tiễn anh xuống dưới lầu. Khi đến dưới sân ký túc xá nữ, Giang Khoát lại bỗng nhiên dừng bước.
“Mạnh Tịch.” Anh gọi: “Đừng thật sự coi anh là anh trai ruột của em nữa.”
Trong đôi mắt đen láy của anh lộ ra chút cảm xúc khó tả. Anh nhìn tôi, khẽ nhếch môi, rồi hạ giọng hỏi: “Em sẽ hôn anh trai mình sao?”
Nói rồi, anh thu lại ánh mắt, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn lúc nãy, rồi dứt khoát quay người rời đi.
12
Giang Khoát hình như giận tôi thật rồi.
Trong suốt kỳ huấn luyện quân sự, anh vẫn thường xuyên đến thăm, thậm chí còn mang trà trái cây đến cho cả phòng ký túc xá chúng tôi. Nhưng anh nói rất ít, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt xa cách, như thể đang hờn dỗi với cả thế giới vậy.
Từ đó tôi cũng không dám tùy tiện giới thiệu anh là anh trai mình nữa.
Chắc là nhờ bôi kem chống nắng đủ dày nên sau khi kết thúc kỳ quân sự, da tôi cũng không bị sạm đi chút nào. Vì vậy, khi chính thức vào học, tôi liên tiếp nhận được tín hiệu làm quen từ các bạn nam, trong đó có cả một đàn anh trong câu lạc bộ.
Sau khi buổi họp của câu lạc bộ vừa tan, anh ta đã gọi tôi lại: “Mạnh Tịch, anh còn vài việc chưa dặn em, đi cùng anh một lát nhé.”
Vẻ mặt anh ta trông rất nghiêm túc. Thế nhưng, chỉ vài phút sau, khi đi đến gần căng tin, anh ta đột nhiên hỏi tôi có muốn hẹn hò với anh ấy không.
Tôi lập tức ngớ người và liền có cảm giác như có sét đánh ngang tai. Và cảnh này lại vừa hay bị Giang Khoát bắt gặp.
Đàn anh hình như cũng quen biết Giang Khoát nên bèn cười nói: “Anh Giang, lâu rồi không gặp.”
Giang Khoát chỉ liếc anh ta một cái, rồi sau đó cũng chẳng thèm để ý, mà liền quay sang hỏi tôi: “Đứng ngây ra đây làm gì?”
Thấy vậy, đàn anh cũng nhìn tôi: “Em cũng quen anh Giang à?”
Giang Khoát cúi mắt nhìn tôi lặng lẽ chờ đợi một lời giới thiệu. Tôi liền nhân cơ hội này để chuyển chủ đề: “Vâng, đây là anh trai lớn lên cùng em từ nhỏ ạ.”
Đây là cách gọi mà tôi đã phải đắn đo suy nghĩ rất lâu. Nó vừa đủ lịch sự, lại vừa đủ để giữ khoảng cách. Nói xong, tôi lại lén liếc nhìn Giang Khoát, nhưng trên mặt anh chẳng hề biểu lộ ra là có hài lòng với cách xưng hô này hay không.
Đàn anh thấy Giang Khoát thì có vẻ rất phấn khích, liên tục hỏi anh về vấn đề chỉ tiêu nghiên cứu sinh của một vị giáo sư. Thấy tôi vẫn còn đứng đực ra đó, anh ta bèn qua loa vẫy tay: “Mạnh Tịch, em đi gửi tập tài liệu này đến hội sinh viên trước đi. Chuyện của chúng ta lần sau nói tiếp.”
…Ai thèm nói tiếp với anh ta nữa chứ.
13
Chiều hôm đó, khi đang dọn dẹp đồ đạc trong ký túc xá, tôi mới phát hiện mình đã để quên hộ chiếu ở nhà Giang Khoát.
Sau khi chào bà nội Giang, tôi liền bắt taxi đến thẳng căn hộ của anh. Lúc đàn anh và Giang Khoát nói chuyện, tôi có nghe loáng thoáng rằng chiều nay anh sẽ đến phòng thí nghiệm, thế nên tôi mới yên tâm rằng sẽ không chạm mặt anh.
Thế nhưng, khi vừa đẩy cửa ra, một mùi rượu nồng nặc đã lập tức ập đến. Tôi bước vào trong hai bước và không ngờ lại chạm mắt với Giang Khoát đang ngồi trên ghế sofa.
“Anh, em đến lấy hộ chiếu…”
Trong phòng khách thiếu sáng, vẻ mặt Giang Khoát trông đặc biệt u ám. Anh không đáp lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm, rồi cầm ly rượu trên bàn trà lên uống một ngụm. Trông còn nguy hiểm hơn cả lần say rượu trước.
Sống lưng tôi bỗng nhiên lạnh toát, và bước chân cũng bất giác dừng lại.
“Hay là, lần sau em đến lấy cũng được…”
Tôi đang định quay người rời đi thì người phía sau đã nhanh hơn một bước. Giang Khoát ôm chầm lấy eo tôi rồi trực tiếp ấn tôi vào bức tường bên cạnh.
“Anh, anh làm…”
Ngay khi tôi vừa lên tiếng thì anh đã thô bạo ngắt lời: “Im đi.”
Giang Khoát khuỵu một gối chống vào giữa hai chân tôi, một tay kẹp chặt lấy cằm tôi rồi chậm rãi vuốt ve.
“Mạnh Tịch.”
“Trò chơi anh em này, anh chán rồi.”
“So với việc làm anh trai, anh thà để em coi anh là một tên cầm thú còn hơn.”
Tôi hoàn toàn không thể cử động, và lòng càng lúc càng hoảng loạn. Trực giác mách bảo tôi rằng cảm xúc của Giang Khoát đã bị kìm nén quá lâu và đang bắt đầu mất kiểm soát…
Anh lại cúi thấp đầu xuống một chút. Tôi ngửi thấy mùi rượu còn nồng nặc hơn lúc trước.
“Còn sau đó thì…” Anh ghé sát vào tai tôi: “Làm cầm thú xong, anh muốn làm chồng của em.”
Sống mũi cao thẳng của anh cọ nhẹ vào chóp mũi tôi. Anh thì thầm hỏi: “Làm chồng thì nên làm gì với vợ mình nhỉ?”
Dứt lời, một nụ hôn lập tức rơi xuống môi tôi.
“Là thế này, phải không?”
Tôi không thể tin nổi những lời vừa nghe nên lập tức che miệng và ngẩng đầu nhìn anh: “Anh say rồi, mau buông em ra.”
Nhưng ánh mắt Giang Khoátt vẫn điềm tĩnh đến lạ. Anh cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu vẫn bình thản không mang theo một chút cảm xúc hỗn loạn nào.
“Anh biết mình đang làm gì.”