Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1.
Tỷ tỷ của ta ngay trước khi xuất giá đã bỏ trốn rồi.
Chạy theo một tên thư sinh nghèo.
Lúc mới nghe tin ta thật không hiểu nổi, đầu ó//c tỷ ấy có vấn đề hay do m//a lực của tên thư sinh đó quá cuốn hút.
Tỷ ấy được gả cho Tấn Vương tốt biết bao, hắn là mỹ nam nổi danh nhất nhì kinh thành.
Dung mạo còn tuyệt sắc hơn cả nữ nhân.
2.
Hơn nữa người ta lại là nhi tử của Quý phi cao cao tại thượng, rất được Hoàng đế yêu mến.
Hắn vừa có quyền, vừa có thế, song tính tình lại vô cùng nhã nhặn khiêm tốn.
Ta từng gặp hắn ở bữa tiệc thưởng hoa, ở trường đua ngựa, khi hành lễ với hắn, hắn rất ôn hòa, luôn mỉm cười chào hỏi bọn ta, tuy là Hoàng tộc phú quý nhưng không hề tỏ ra kiêu căng ngạo mạn.
Không ỷ quyền thế mà lên mặt như những vị Hoàng tử khác.
Thế nên thật kì lạ, rốt cuộc tại sao tỷ ấy lại trốn vậy?
3.
Tỷ tỷ ta trốn rồi, phụ mẫu ta suýt nữa thì phát đ//iên.
Đây là cơ hội kết thân với Hoàng gia đó!
Mẫu thân ta chỉ sinh được hai nữ nhi là ta và tỷ tỷ.
Bà còn sinh được ba nhi tử nữa.
Ta thầm nghĩ món hời này, chẳng phải nên rơi vào…
Ta trầm giọng nói: "Vậy thì để tam ca gả thay đi. Tam ca tuấn tú, biết đâu Tấn Vương lại vừa ý."
Tam ca lườm ta một cái ch//áy mặt, ghé vào tai ta nghiến răng nghiến lợi: "Không phải lúc để muội làm trò đâu!"
4.
Ta nghe thế thì bĩu môi.
Cha ta liếc nhìn tam ca một cái.
Ta cũng thương cảm mà nhìn vào mông huynh ấy.
Tam ca lúc này đã tức đến mức phất tay áo bỏ đi.
Đại ca và nhị ca cũng vội vàng chuồn mất.
Ta bước lên một bước, dùng giọng điệu như thể mình chịu th//iệt th//òi lớn lắm mà rằng: "Thôi được rồi, để con gả cho."
Thực ra trong lòng ta đã sớm vui như hoa nở.
Á há há há.
Quả này ta đã hời to rồi!
Vớ được đại mỹ nam!
5.
Gặp Tấn Vương trong tiệc thưởng hoa của Quý phi.
Ta nói đầy chân thành: "Tấn Vương điện hạ, thật sự rất xin lỗi. Ta biết người ngài thích là tỷ tỷ của ta, nhưng tỷ ấy lâm bệnh nặng, không thể gả cho ngài được. Ngài có thể nhìn ta để tưởng nhớ tỷ ấy, hai tỷ muội ta giống nhau tới 6 phần. Ta cũng nguyện làm người thay thế."
Hắn khẽ cười, nụ cười tựa gió xuân ấm áp.
Còn đẹp hơn cả hoa trong ngự hoa viên này.
Ta ngây ngốc nhìn hắn đắm đuối, muốn ch//ảy hết cả nước d//ãi trong miệng.
Hắn khẽ gõ vào đầu ta: "Nói b//ậy gì thế, lấy được nàng ta rất vui, cũng rất mong chờ."
6.
Ánh mắt hắn thật cưng chiều, giọng điệu thật dịu dàng.
Sắp ngọt ch//ết ta luôn rồii.
Á.
Hắn cũng có hơi thích ta sao?
Thế thì ta lại càng vui hơn!
Cùng hắn ngược luyến t//àn t//âm cũng được, cùng hắn â//n á//i mặn nồng cũng xong.
Hắn nói: "Nha đầu ngốc, cứ ngoan ngoãn chờ xuất giá đi. Ta không thích tỷ tỷ nàng. Ta thích nàng."
Được đà, ta liền hỏi: "Có phải vì ta đẹp và thông minh hơn tỷ tỷ không?"
Hắn gật đầu: "Nàng là người thông minh nhất."
Ta cũng gật đầu: "Vậy hài tử của chúng ta sau này nhất định phải thông minh giống ta."
7.
Ta tràn đầy mong đợi tới ngày được gả cho hắn.
Trong trí tưởng tượng bạt ngàn của ta, cuộc sống tân hôn viên mãn hẳn sẽ thế này:
Buổi sáng hắn sẽ vẽ mày cho ta.
Còn ta sẽ mặc y phục cho hắn.
Sau đó bọn ta tay trong tay đi đến thư phòng.
Hắn đứng phía sau, nắm tay ta, cùng ta vẽ một bức họa.
Chính là cái mà dân gian gọi là “cử án tề mi”.
8.
Rất nhanh sau đó, ta khoác lên mình hỷ phục đỏ thắm, lòng tràn đầy mong đợi cùng hắn bái đường thành thân.
Mẫu thân ta còn lén lút đưa cho ta một quyển xuân cung đồ.
Thật chẳng đúng đắn tí nào!
Ta nghĩ, với một người như Tấn Vương ... thanh khiết, cao quý, tựa đóa hoa mọc trên đỉnh núi tuyết ... hẳn sẽ chẳng hứng thú với mấy chuyện phàm tục ấy.
Không thể để ta làm ô uế hắn được.
Thế nên, ta chẳng thèm mở ra xem.
Ta nghiêm túc nói với mẫu thân: "Bọn con là người đứng đắn, phu thê chính chuyên, tuyệt đối không làm mấy chuyện hạ lưu đó đâu."
Mẫu thân ta: ...
9.
Đêm tân hôn cuối cùng đã tới.
Ta e thẹn cúi đầu, lén ngắm gương mặt tuấn mỹ của Tấn Vương.
Dưới ánh nến lay động, dung nhan ấy tựa như phủ một tầng hào quang ... thánh khiết đến mức khiến người ta không dám khinh nhờn.
Sao ta có thể vấy bẩn hắn được chứ!
Bọn ta cùng nhau uống r//ượu giao bôi.
Sau đó nha hoàn hầu hạ rửa mặt, thay y phục.
Mệt mỏi cả ngày dài, cuối cùng cũng hoàn thành hôn sự.
Có thể đi ngủ rồi.
Nằm chung giường với một nam nhân, cảm giác quả thật… lạ lẫm vô cùng.
10.
Nhưng đó lại là một nam nhân tuấn mỹ như Tấn Vương.
Chỉ nhìn thôi ta đã rất mãn nguyện rồi.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, rồi khẽ cười ngượng ngùng: "Hôm nay thành thân với chàng, thiếp thật sự rất vui."
Hắn nằm bên cạnh ta.
Bàn tay khẽ nắm lấy tay ta.
Ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt ... gần gũi mà yên bình.
Thế nhưng, hắn lại nhẹ nhàng siết chặt, ngón tay mơn trớn, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm ấm khẽ vang:
“Ta cũng rất vui. Đêm nay, động phòng thôi, phu nhân.”
11.
Lần đầu tiên, ta nghĩ cứ nhịn một chút là qua.
Mặc dù nhìn gương mặt tuyệt sắc của hắn mà lại làm chuyện hạ lưu như vậy, khiến ta có ảo giác tan vỡ, như mộng đẹp sụp đổ vậy.
Nhưng ta vẫn chịu được.
Lần thứ hai, ta cảm thấy chúng ta vẫn chưa thân quen lắm, nên chẳng biết mở miệng từ chối thế nào.
Ta cảm thấy hắn thật quá đáng.
Cứ như có thù oán gì với ta vậy, dùng sức mạnh đến nỗi khiến ta nghi ngờ ... người ôn nhu, tao nhã của ban ngày, rốt cuộc đã đi đâu mất rồi?
Đến lần thứ ba, ta rốt cuộc cũng đẩy hắn ra, nghẹn ngào nói “không cần nữa”.
Hắn lại cúi xuống, hôn khô nước mắt trên má ta, dịu giọng dỗ dành: “Ngoan, lần này là lần cuối, ta đảm bảo.”
Ta cảm thấy ta không còn là chính mình nữa.
Cảm giác vô cùng xa lạ.
Xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất vì cảm giác mất kiểm soát đó.
Thế nhưng, hắn dường như lại rất thích điều đó.
Ta không sao hiểu nổi.
12.
Lần thứ tư, ta cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa rồi.
Hắn vẫn nói đây thật sự là lần cuối.
Rồi đến lần thứ năm.
Lúc này ta thật sư rất hối hận vì đã gả qua đây.
Lần thứ sáu, rồi lần thứ bảy, ta không biết mình ngất đi hay đã ngủ thiếp đi nữa.
Giấc mộng “phu thê hòa thuận, cử án tề mi” mà ta từng tưởng tượng, chẳng thấy đâu.
Chỉ thấy hắn nghiêm túc bôi thuốc cho ta, giọng dịu dàng mà khuôn mặt vẫn… rất bình thản.
Còn ta, thì hổ thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Chưa kể, ta còn phát sốt.
Điên mất thôi.
Trời đất ơi.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc ta xấu hổ đến ch//ết mất!
Ai đời đêm tân hôn mãnh liệt tới mức ngã bệnh cơ chứ!
13.
Tấn Vương xin lỗi ta.
Hắn nói hắn không biết ta lại yếu ớt tới vậy.
Là thuộc hạ của hắn nói, làm nhiều một chút sẽ giúp phu thê hòa hợp nhanh hơn.
Ta muốn khóc mà không ra nước mắt, không hề muốn thảo luận thêm chuyện này với hắn chút nào.
Ta nằm liệt giường dưỡng bệnh suốt hai ngày mới miễn c//ưỡng đi lại bình thường.
Ta cảm thấy cả thế giới của mình như sụp đổ.
Đến đêm thứ ba, ta cảnh giác nhìn Tấn Vương.
Hắn chỉ mỉm cười ôn hòa, dịu giọng nói: "Thật xin lỗi, đã dọa nàng sợ rồi. Ta… không có kinh nghiệm."
Ta khẽ lắc đầu.
Trong lòng lại thoáng thấy hơi áy náy, cảm giác như… chính ta mới là người đã làm tổn thương hắn vậy.