Cứu Mạng, Tân Hôn, Phu Quân Đòi Một Đêm Bảy Lần!!! - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14.


Bọn ta nằm trên giường, ta nhắm mắt ngủ.


Hai đêm ta bị bệnh, chúng ta đều ngoan ngoãn đi ngủ.


Một lúc sau, hắn lật người qua, bắt đầu hôn ta.


Trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng thở gấp gáp của hắn.


Ta giãy giụa đẩy hắn ra.


Hắn thủ thỉ bên tai ta: "Phu nhân, làm ơn đi mà, ta thật sự chịu hết nổi rồi. Hai đêm rồi ta đều không ngủ được, nếu nàng không cho ta, tối nay ta sẽ lại thức trắng đêm. Không tin nàng cứ thử xem."


Tay ta như bị bỏng, vội vàng rụt về.


Hắn cầu xin ta thật đáng thương biết bao.


Nói hắn không ngủ được.


Nói hắn rất đau.


Chỗ đó đau.


Làm ta giật cả mình.


Hắn nói đau quá lâu có thể sẽ bị hỏng.


15.


Hết cách, ta chỉ đành nghe theo.


Ta nói không được làm nhiều lần như vậy.


Hắn nói có thể giảm một lần.


Bọn ta cò kè mặc cả, cuối cùng chốt hạ 4 lần.


Hắn nói ở kinh thành ai cũng sáu bảy lần, như vậy quan hệ phu thê mới hòa thuận.


Nói trường hợp như chúng ta rất hiếm thấy.


Hắn còn nói: "Ngày mai nàng đi rèn luyện đi, dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh hơn chút. Chúng ta không thể thụt lùi quá nhiều."


Mặc dù số lần đã giảm.


Nhưng hắn lại cố tình kéo dài thời gian.


Ta muốn khóc mà không ra nước mắt.


Vẫn rất mệt.


Đặc biệt là cái cảm giác mất kiểm soát như sắp ch//ếc đó, đã rút đi nửa cái mạng của ta.


16.


Ngày hôm sau, ta ngủ đến chiều mới tỉnh.


Uể oải không chút tinh thần nào.


Bữa tối là các loại canh thuốc bổ dưỡng.


Nào là nhân sâm, nhung hươu, ba ba...


Ăn xong, đêm ta nóng đến mức không ngủ được.


Hắn cũng trằn trọc không yên.


Sau đó hắn hỏi ta: "Tri Ý, nàng ngủ được không?"


Ta không ngủ được.


Nhưng ta không muốn nói gì.


Hắn trực tiếp hành động.


Một điều không hề phù hợp với vẻ ngoài ôn nhuận của hắn, đó là trên giường miệng thì dỗ ngọt, hành động lại vừa thô bạo vừa hoang dã.


Lời từ chối của ta cứ thế bị chặn trong miệng…


17.


Bữa ăn mỗi ngày đều rất bổ dưỡng.


Kết quả của việc bổ dưỡng là buổi tối không ngủ được, bắt buộc phải làm chuyện đó.


Cơ thể ta thì đã thích ứng rồi.


Ta cũng đã cảm nhận được niềm vui của việc phu thê quấn quýt.


Nhưng thận và eo của ta nhanh chóng không chịu nổi nữa.


Biểu hiện là sắc mặt ta trắng bệch, sợ lạnh, đau lưng, lại ốm thêm hai trận.


Thái y ngập ngừng khó thành lời, rằng ta bị hư thận.


Phải ngừng chuyện phòng the ngay.


18.


Trong một tháng tĩnh dưỡng thân thể,


ta âm thầm suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra.


Tỷ tỷ bỏ trốn, trốn rất đúng.


Sớm biết phía sau gương mặt ôn hòa kia, Tấn Vương lại là người như vậy, ta cũng trốn mất dạng rồi.


Còn Tấn Vương nữa, hắn rất không ổn.


Người bề ngoài ôn nhu, tuấn nhã như gió xuân, sao lên giường lại hóa thành cầm thú vậy chứ?


Ta nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương, thân thể yếu ớt, tinh thần rã rời ... tất cả đều đang nói cho ta biết, ta đã bị thái âm bổ dương.


Mà Tấn Vương, hắn đang tu luyện tà công!


19.


Ta thương xót cho chính mình.


Quả nhiên, thứ từ trên trời rơi xuống không phải là bánh nướng, mà là cạm bẫy giăng sẵn!


Phải làm sao đây?


Một tháng sau, ta chắc chắn sẽ lại bị "thái âm".


Cứ thế lặp đi lặp lại, cho đến khi ta dầu cạn, đèn tắt, ch//ết khô nơi khuê phòng này mất thôi!


20.


Rất nhanh, ta đã nghĩ ra một cách.


Ta tìm bốn nha hoàn khỏe mạnh, làm thông phòng cho Tấn Vương.


Mọi người chia nhau “gánh vác” đôi chút, chắc sẽ không tổn hại nhiều.


Cũng để Tấn Vương có thể phân tán chú ý,


bằng không, ta thật sự sẽ trở thành mảnh ruộng bị cày nát mất!


Buổi tối, ta nói với Tấn Vương chuyện này.


Ta nhẹ giọng bảo: "Phu quân, thiếp biết chàng khó chịu trong người, bây giờ thân thể thiếp chẳng ra gì, không thể giải sầu cho chàng được, nên đã sắp xếp bốn thông phòng hầu hạ chàng."


Rồi ta e thẹn cúi đầu, nói nhỏ: "Không cần cho các nàng uống canh tránh thai đâu, sinh ra thiếp sẽ nuôi. Chỉ cần là con của phu quân, cũng là con của thiếp, thiếp sẽ coi chúng như con đẻ."


21.


Hắn vẫn cười dịu dàng.


Nhưng ánh mắt nhìn ta đầy lạnh lẽo.


Ta thấy sau lưng lạnh toát.


Không lẽ thận lại hư nặng hơn rồi?


Một lúc lâu sau, hắn trầm ngâm: "Nếu phu nhân thật sự muốn giúp phu quân giải sầu, thực ra có rất nhiều cách."


Đêm đó, hắn không đến chỗ thông phòng.


Mà dùng hành động thực tế để cho ta biết những công dụng khác của tay và miệng.


Ta sợ đến mức nhân lúc hắn không để ý, nhanh chóng bò xuống gầm giường.


Thật sự là phản ứng theo bản năng.


Hắn giờ chẳng khác gì một nam yêu khao khát âm khí của nữ nhân.


22.


Nhưng chẳng mấy chốc lại bị hắn túm chân, lôi ra ngoài.


Trò đuổi bắt này chọc hắn vui vẻ.


Hắn cười ph//óng đ//ãng: "Trò nàng trốn ta đuổi thế này cũng thú vị lắm."


Hắn nói với ta: "Phu nhân, phu quân sẽ bịt mắt lại, nàng hãy trốn đi. Nếu nàng có thể thoát khỏi tay ta, tối nay ta sẽ tha cho nàng."


Ta co rúm người nhìn hắn, rành rành không tin lời hắn nói.


Hắn chưa bao giờ nói lời giữ lấy lời.


Hắn "chậc" một tiếng: "Vậy thì tiếp tục làm như vừa nãy."


Ta vội nói: "Thiếp trốn, thiếp trốn ngay."


Hắn nói: "Không được bò xuống gầm giường."


Ta gật đầu.


Ta trốn vào trong tủ quần áo.


Kết quả vẫn bị hắn bắt được.


Hắn cười tựa gió xuân, rồi cũng bò vào tủ.


Hắn nói: "Không gian nhỏ bé này, cũng kích thích lắm. Cứ như ta là tên hái hoa tặc đến trộm mĩ nhân vậy."


"Tri Ý, nàng nói gì đi chứ."


"Mau, gọi ta là phu quân."


Ta không thèm để ý đến hắn.


Cắn chặt răng quyết không hé lời.


Hắn bèn tăng thêm lực: "Có nói không? Lời của ta mà nàng cũng không nghe à?"


Ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, cam chịu gọi hắn, nghe lời hắn, không còn kìm nén bản thân nữa.


Sau khi ra ngoài, toàn thân ta rã rời đổ sụp xuống.


23.


Trong lúc ta dưỡng bệnh, hắn cũng không chịu yên thân.


Ta cảm thấy hắn mắc phải căn bệnh không "ấy ấy" sẽ ch//ếc.


Ta muốn cùng hắn phu thê bình đạm, an yên qua ngày.


Nhưng hễ đến gần hắn, hắn lại ám chỉ rằng hắn đang khó chịu.


Bắt ta giúp hắn.


Hắn còn viện vô số lý do: "Phu quân là trời, chẳng lẽ nàng không nên lấy ta làm trọng sao?”


Ban đầu, hắn chỉ làm trên giường.


Thuở mới khai trai, hắn còn giữ chút ý tứ.


Chỉ im lặng, hành động.


Dần dà, hắn chẳng còn kiêng dè nữa, lúc buông rèm còn đòi thắp nến lên.


Rồi nói là muốn nhìn ta, còn cố tình q//uyến r//ũ ta, sắc mặt ửng hồng, hơi thở ám muội. ánh mắt mời gọi, động tác d//âm mỹ.


Ta nào biết nam tử lại có thể vô liêm sỉ, hạ lưu đến vậy!


Hắn tự chơi đùa cho ta xem.


Còn bắt ta phải…chơi...hắn, rồi tự chơi mình.


Ta là tiểu thư nhà gia giáo, từ nhỏ tới lớn đều học quy củ lễ nghi, đoan trang thục nữ, nào có học mấy trò lẳng lơ.


Làm sao có thể làm chuyện như vậy được!


Ta vừa cố gàn rằng chuyện này sẽ làm tổn hại đến danh tiết một tiểu thư khuê các như ta, vừa khuyên hắn đứng đắn lại, phải tiết chế một chút.


24.


Hắn ngẫm nghĩ một lúc.


Sau đó ôn tồn bảo ta mặc quần áo, theo hắn đến thư phòng.


Hắn lấy ra vài cuốn sách, nào là Nữ Đức, nào là Tứ Thư Ngũ Kinh, bắt ta chép.


Ta mím môi, lòng thầm oán.


Người cần chép là ta sao?


Hắn lớn hơn ta mấy tuổi, lại chẳng hiểu chuyện bằng ta.


Còn là Hoàng tử nữa chứ.


Nhưng ta đã gả cho hắn, hắn là phu quân ta, là trời của ta.


Hắn nói gì, ta nào dám cãi.


Hơn nữa, người ta vẫn là hoàng tử, đâu thể dễ dàng làm trái ý.


Gả vào nhà quyền thế vốn là vậy ...


Gả cao thì phải biết nuốt kim, có khổ cũng phải mỉm cười chịu đựng.


Vừa nghĩ tới “nuốt kim”, ta lại vô thức mà liên tưởng đến… “cây gậy sắt” kia…


Haizz.


Tim ta đập loạn, đầu óc cũng chẳng còn thanh tịnh nữa.


Không được nghĩ bậy nữa!


Ta tự răn dạy bản thân.


Phải nghiêm túc lại mới được!


Thế là ta hít sâu, xắn tay áo lên, ngồi ngay ngắn chuẩn bị chép kinh.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo