Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kết quả, hắn đẩy ta ra, giận dữ nói: "Tiểu d//âm phụ này, lại dám q//uyến r//ũ Bổn vương! Phu quân của ngươi có biết ngươi ph//óng đ//ãng như vậy không?"
Ta: ...
Ta mệt quá, nếu thời gian có thể quay ngược lại…
39.
Ta chỉ có thể nhục nhã kể hắn đã làm như thế nào.
Hắn lại mặt dày không biết xấu hổ, còn bắt đầu “mô phỏng” theo lời ta nói.
Hỏi có phải là làm như thế này không, có phải là nói như thế kia không.
Vì cơ thể ta đã khỏe lại...
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, ta có dự cảm mình sẽ không sống được bao lâu nữa.
Ta có lẽ sẽ là vị Vương phi đầu tiên của triều đại này ch//ếc vì hư thận.
40.
Ta ngủ đến chiều ngày hôm sau mới tỉnh.
Hạ nhân mang cơm nước đến cho ta, ta ăn no xong lại bắt đầu nghĩ cách trốn đi.
Hàng cột trụ kia không mở được, cũng không chui qua được.
Ta kiểm tra trong phòng, cửa sổ đã bị khóa.
Đi đi lại lại, ta phát hiện một tấm ván sàn dẫm lên phát ra tiếng như bị rỗng phía dưới!
Ta vội vàng bẩy tấm ván sàn đó lên, phía dưới có một đường hầm!
Ta kinh ngạc.
Lẽ nào đây chính là đường để thoát khỏinơi này?
41.
Tại sao chứ?
Lẽ nào Tấn Vương đã thay đổi thật rồi?
Chỉ là hắn không tiện nói thẳng ra.
Nên mới âm thầm để ta trốn ra ngoài, rồi sau này quang minh chính đại nghe lời ta?
Ta mím môi.
Nếu thật vậy, sau này ta sẽ sống hòa thuận với hắn.
Trời đã nhá nhem tối.
Hẳn là hắn sắp về rồi.
Ta không do dự nữa, lập tức chui xuống đường hầm.
Cái hầm đó hẹp đến mức không thể đứng,
chỉ có thể bò.
Vừa bò, ta vừa cảm thấy tư thế này quá nhục nhã.
Nhưng nghĩ đến tương lai tươi sáng.
Ta đành chịu.
Ta vừa định chấp nhận số phận mà bò tiếp, thì nghe thấy giọng của Tấn Vương quát lên phía sau: "Tên tù phạm lớn mật kia! Lại dám bỏ trốn!"
Hắn vung roi lên: "Để Bổn vương bắt được ngươi, sẽ đ//ánh ngươi một ngàn roi!"
42.
Một ngàn á!!!!
Ta kinh hãi, lần trước đếm sai, hắn đ//ánh làm lại từ đầu, bắt ta đếm lại cho đúng.
Một ngàn rất dễ đếm sai.
"Nếu ta không bắt được ngươi, ngươi sẽ được thả tự do."
Ta mím môi, bò nhanh hơn cả nhện.
Kết quả, hắn còn bò nhanh hơn ta!
Ta quay đầu lại, nghiến răng bò nhanh hơn nữa!
Hắn cũng bò nhanh hơn!
Cuối cùng ta vẫn thua.
Bị ép phải đếm số!
Ngay trong đường hầm chật hẹp này.
43.
Đếm đến mức ta choáng váng, cứ thế ngất đi.
Thân thể này, coi như phế rồi!
Ngày hôm sau, hắn không phải lên triều.
Hắn nói hắn đã xử lý xong công vụ.
Chuyên tâm ở Vương phủ để xử án của ta.
Khỏi cần nói, lại ép ta kể chi tiết.
Ta đã liệt cả người rồi.
...
Những ngày này, cứ trôi qua trong vòng luẩn quẩn hắn tra án ta, ta kể, hắn “mô phỏng”, ta bỏ trốn, hắn đuổi theo ...
Tới cuối cùng, thần kinh ta đã tê liệt đến mức không còn thấy xấu hổ nữa.
Ta nói: "Dân phụ bỏ trốn, là vì “chỗ đó” của phu quân dân phụ không hùng vĩ tráng lệ bằng Vương gia ngài, hắn cũng không có bản lĩnh làm cho dân phụ... vui vẻ như ngài."
Hắn rất hứng thú: "Ồ! Bổn vương lại không biết phu quân của ngươi hóa ra là một kẻ vô dụng đến thế? Vậy giờ ngươi về trước đi. Tối nay Bổn vương sẽ đến nhà ngươi xem sao."
Ta ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn nói: "Ngươi đã được mãn hạn tù rồi. Phu nhân mùi vị không tệ, đã chứng minh được sự trong sạch của ngươi. Phu quân của ngươi quả thật có hơi quá đáng."
"Nhưng, ngươi cũng có lỗi! Sinh ra đã mỹ lệ như vậy, lại còn phong t//ình vạn chủng, khiến cho phu quân của ngươi đã làm những chuyện quá đáng như vậy với ngươi, ngươi cũng phải tự kiểm điểm lại mình."
44.
Hắn thật sự đã thả ta ra, sau khi ta ở trong căn phòng rách nát đó nửa tháng.
Ta còn tưởng hắn thật sự muốn thả ta ra.
Kết quả là vì trong cung có yến tiệc.
Bọn ta đều phải tham gia...
Đã không còn gì để nói.
Cả hai chỉnh trang xong xuôi, cùng nhau ra ngoài. Hắn dịu dàng nắm tay ta, nhẹ nhàng dỗ dành ta: "Là lỗi của phu quân. Phu nhân đừng giận nữa."
Ta không thèm để ý đến hắn.
Ngoài chuyện phòng the, những chuyện khác hắn làm cũng không tệ.
Biết đỡ ta lên xe ngựa, biết che chở cho ta khi xe ngựa xóc nảy.
Biết đỡ ta xuống xe ngựa.
45.
Quý phi chỉ có một mình hắn là nhi tử.
Cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Quý phi vì thế cũng đối xử với ta khá tốt.
Bà kéo ta lại nhìn từ trên xuống dưới, nói: "Sắc mặt hồng hào, xem ra hai đứa sống với nhau cũng không tệ."
Ta nhìn bà, muốn nói lại thôi.
Bà kéo ta lại, thủ thỉ tâm sự: "Nhi tử ta chỉ là có hơi quá nghiêm túc. Chuyện phu thê đừng con đừng để phải chịu thiệt thòi. Ta có bức Tị hỏa đồ ở đây, con mang về, bảo nó học hỏi một chút."
Bà che miệng cười: "Ta còn đang chờ bế chất tử đây! Ai da, ta đã đến tuổi này rồi, sắp có chất rồi."
Bà lại nói: "Nó những mặt khác đều rất tốt, chỉ là có hơi ngốc, trước đây cũng không có nha hoàn thông phòng nào dạy bảo. Nó nói nó không hứng thú với chuyện đó, một lòng chỉ muốn lo công vụ."
Quý phi bĩu môi: "Sống chẳng khác nào một lão già cổ hủ! Nghe nói thanh lâu nó cũng không đi, thuộc hạ dâng nữ nhân, nó cũng chẳng hứng thú. Haizz... sao ta lại sinh ra một hài tử bướng bỉnh như vậy chứ?"
Bà lại lo lắng hỏi: "Hai đứa đã đ//ộng ph//òng chưa? Có biết đ//ộng ph//òng không? Không phải là chỉ ngủ chung một giường là được đâu."
Bà bị mù từ khi nào vậy?
Ta còn muốn bà mắng nhi tử bà một trận nữa kìa!
Nếu bà biết nhi tử bà còn hiểu biết hơn cả bà, chẳng phải sẽ vui ch//ếc đi được sao?
Nhưng, nếu Tấn Vương thật sự không có thông phòng, lại không đi thanh lâu...
Vậy những thủ đoạn đó của hắn... đủ kiểu càn quấy, rốt cuộc đã học được từ ai?
Nhớ lại những thủ đoạn đáng xấu hổ đó, ta không nhịn được đỏ mặt.
Trải qua sự dạy dỗ ngày đêm của hắn, bây giờ cơ thể ta đã phản ứng trước cả lý trí...
Lẽ nào, hắn đã bị t//à m//a nhập sao?
Ta về phải thử trừ tà mới được!
46.
Tấn Vương có chín người huynh đệ, hắn xếp thứ bảy.
Ngũ tẩu và Lục tẩu kéo ta lại nói chuyện, các nàng cũng coi như là tức phụ, là tỷ muội trong nhà.
Ngũ tẩu rưng rưng nước mắt: "Người ngoài ai cũng ghen tị chúng ta gả vào Hoàng gia, phong quang vô hạn. Ai có thể ngờ, tư vị trong đó, chỉ có chúng ta tự mình hiểu."
Lục tẩu nói: "Ta mới gả vào nửa năm, Vương phủ đã có thêm bốn người mới, Lục Vương gia còn muốn sủng hạnh những nha hoàn thông phòng kia. Mỗi tháng số lần đến phòng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mẫu phi vẫn đang giục ta mau chóng mang thai."
Ngũ tẩu rằng: "Nhà ta cũng vậy, còn có biểu muội của chàng, đã thành trắc phi, không coi ta ra gì, nàng ta giờ mang thai, càng không đến phòng ta, còn bắt ta phải chăm sóc nàng ta cho tốt, nếu có mệnh hệ gì sẽ hỏi tội ta."
Lục tẩu nhìn ta: "Tri Ý, vẫn là muội chọn được mối tốt nhất. Năm đó chúng ta còn ở nhà chưa xuất giá, đã cùng nhau ao ước gả cho một lang quân như ý. Bây giờ các tỷ muội chỉ có muội là tạm ổn."
Ta cũng rưng rưng nước mắt: "Vương gia nhà muội, chàng ấy thì không có nạp thiếp, cũng không có biểu muội biểu tỷ. Nhưng chàng ấy..."
Ta nhìn các nàng, không biết phải nói thế nào.
Ta nói hắn làm quá nhiều sao?
Nhưng các nàng lại nói phu quân của mình làm quá ít.
Nếu ta nói Tấn Vương làm quá nhiều, họ sẽ nghĩ ta khoe khoang, rồi ta sẽ mất đi những tỷ muội tốt của mình.