Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
29.
Hắn đưa ta đến một cái sân trong Vương phủ mà ngày thường luôn đóng chặt cửa.
Vừa đến cửa sân, hắn lại nói: “Có một bất ngờ cho nàng. Ta muốn bịt mắt nàng lại."
Ta đã sớm nói, lời của hắn, một câu cũng không thể tin.
Nhưng ta còn quá trẻ dại.
Vẫn nung nấu đôi chút hy vọng về nhân tâm.
Ta đã nghĩ, hắn sẽ chuẩn bị cho ta một sân đầy hoa tươi.
Sẽ nhận hắn đã sai.
Sau này sẽ không "ấy ấy" vô độ nữa.
Bọn ta sẽ sống những ngày tháng phu thê hòa thuận.
Ta đã nghĩ, sẽ có những chiếc đèn lồng treo khắp nơi, đủ mọi hình dạng, con thỏ, con vịt, con cá, con hổ, chỉ để dỗ ta vui.
Nhưng ta đã lầm.
30.
Ta bị bịt mắt, được hắn bế bổng lên đi vào sân.
Đợi hắn tháo tấm vải che mắt của ta ra, ta mở mắt, bất ngờ khi bản thân đang ở trong một căn phòng.
Nhưng phòng này được thiết kế chẳng khác gì một nhà giam khổng lồ!
Bên ngoài còn có những cột trụ dài bao quanh lấy phòng!
Ta không thể tin nổi nhìn hắn.
Hắn không chút chột dạ, mỉm cười dịu dàng nhìn ta.
"Bất ngờ không?"
Nếu thời gian có thể quay ngược lại.
Ta cũng sẽ bỏ trốn.
Mẹ nó chứ, cái thể loại đ//iên khùng gì thế này.
31.
Ta run rẩy hỏi: "Chàng là có ý gì?"
Hắn ôm ta, dịu dàng an ủi: "Ngoan, đừng sợ. Ta sẽ không nỡ làm gì nàng đâu. Nàng là phu nhân của ta, là Vương phi. Sao ta có thể hại nàng được chứ?"
"Nàng thích chơi trò trốn tìm, ta cũng vậy. Nàng xem, cái phòng này, nếu nàng có thể thoát ra ngoài, sau này ta sẽ nghe lời nàng."
Ta thất vọng về hắn tột cùng!
Đã nói làm người phải làm người tốt, phải thành thật, lương thiện, quang minh lỗi lạc cơ mà!
Tại sao những đạo lý mà lão sư dạy, phụ mẫu răn, đến chỗ Tấn Vương đều thành rác rưởi hết vậy!
Ta nói: "Ngài nghĩ ta còn tin ngài nữa sao? Ngài là kẻ vừa không thành thật lại vừa không đứng đắn! Mấy cuốn sách thánh hiền đó, đều bị ngài cho ch//ó ăn hết rồi!"
Hắn cười ha hả, cười đến mức ngả vào người ta, cơ thể giật lẩy bẩy.
Hắn cười đủ rồi, hỏi ta: "Nàng thật sự tin vào mấy cái đạo lý đó à."
Hắn nói cứ như ta là một con ngốc vậy.
32.
Ta không nói gì.
Hắn nói: "Nếu nàng đã tin vào những đạo lý lớn đó, sao nàng không biết hy sinh vì người khác đi?"
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn chỉ vào ta, rồi lại chỉ vào “nó”.
Nói: "Nàng xem nàng đi, “nó” khó chịu như vậy, nàng ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện bỏ trốn, không có chút tinh thần hy sinh và cống hiến nào, như vậy là không đúng đâu."
Hắn nói toàn lý lẽ xiên vẹo.
Ta vậy mà không nghĩ ra được lời nào để phản bác.
Hắn lại nói: "Chúng ta còn là phu thê nữa chứ! Ở nhà phụ mẫu nàng dạy nàng thế nào. Có nói phải phải hầu hạ ta cho tốt, ta nói gì phải nghe nấy không. Nàng xem nàng đã làm gì hả?”
Hắn hừ một tiếng: "Nàng đúng là đỏng đảnh, ta hầu hạ nàng, nàng còn làm ra vẻ như chịu oan ức ngất trời. Nàng nói xem, nàng làm vậy có lương tâm không, có đạo đức không? Tam tòng tứ đức mà nàng đã học, cho chó ăn hết rồi à? Nàng có tòng ta không?"
Ta phồng má lên cãi: "Hoàn toàn không phải như vậy! Thiếp chỉ muốn chúng ta phu thê hòa thuận cử án tề mi! Chàng ngày nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện hạ lưu đó! Sao thiếp tòng chàng được!"
"Nàng tòng ta mà còn có điều kiện nữa à! Nàng đi hỏi xem nhà phu nhân nào lại như nàng, đến cả phụ mẫu nàng cũng sẽ nói nàng vô lý."
Ta im bặt không thèm nói nữa.
33.
Hắn thoắt cái lại trở giọng: "Thôi được rồi! Thế này đi, nếu nàng có thể thoát ra ngoài, ta sẽ nghe lời nàng, lần này ta nói thật."
Ta do dự một lúc, nhìn lướt qua mấy cái cột rào, thất bại nói: "Thiếp làm sao mà trốn ra ngoài được. Chàng chỉ lừa thiếp, muốn nhốt thiếp ở đây, ta là khuê nữ chính chuyên, chàng không thể bắt nạt thiếp như vậy."
"Dáng vẻ này của nàng, ta lại càng muốn bắt nạt nàng hơn." Hắn ghé sát vào tai ta, hỏi: "Cơ thể dưỡng tốt rồi chứ? Đã một tháng rồi. Ta chỉ đợi ngày này thôi đó."
Ta không nói gì.
Hắn đã khiến ta không còn gì để nói.
Ta nằm liệt lên giường, coi mình như một con cá ch//ếc.
Hắn muốn làm gì thì cứ làm đi.
Ta sẽ không phối hợp đâu.
Ta là người đứng đắn.
Ai ngờ, hắn hoàn toàn không chơi theo lẽ thường.
34.
Hắn ngồi xuống sau án thư, ánh nến lay động hắt lên gương mặt anh tuấn mà u ám đến rợn người.
Bàn tay khẽ vỗ mạnh xuống mặt bàn, phát ra một tiếng “bộp” như tiếng kinh đường mộc trong công đường.
“To gan lắm, Thẩm Tri Ý! Ngươi đã là tù phạm, thấy Bổn vương còn không mau quỳ xuống!”
Ta mở mắt ra với vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc, rồi lại nhắm mắt lại.
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Tưởng rằng cứ làm ngơ, Bổn vương sẽ không có cách trị tiện phụ nhà ngươi hay sao?"
Tay hắn cầm một cây nến, âm u nói: "Trong nhà lao này có nhiều thủ đoạn lắm đấy. Tiểu nương tử, ta khuyên ngươi đừng r//ượu mời không uống lại muốn uống r//ượu phạt!"
"Sáp nến này, nhỏ lên người sẽ không quá đau, nhưng cũng chẳng phải là không đau. Ngươi muốn thử không?"
Ta sợ đau.
Ta chỉ có thể cam chịu ngồi dậy, nói: "Muốn làm thì làm đi. Chàng bị bệnh à, lại bày ra mấy trò không đứng đắn này."
35.
Hắn lại rút ra một cây roi: "Dám coi thường Bổn vương, phạt năm roi trước."
Ta tưởng hắn chỉ nói xuông vậy thôi.
Nhưng sự thật chứng minh, tâm tư của nam nhân thì đừng cố đoán.
Đặc biệt là tâm tư của một tên d//âm m//a như Tấn Vương.
Hắn lột quần ta ra.
Ta còn tưởng cuối cùng hắn cũng không bày trò lộn xộn nữa.
Kết quả, hắn quất năm roi vào mông ta.
Cây roi đó không biết làm bằng chất liệu gì.
Đánh không đau, nhưng lại vô cùng bức bối, còn tê tê dại dại...
Ta...
Ta ôm lấy mông.
Hắn lạnh lùng nhìn ta: "Tiện phụ, còn không mau quỳ xuống."
Hắn lại bắt đầu giơ roi lên.
Ta hậm hực mặc lại quần, kết quả hắn lại cởi ra.
Ta chỉ có thể cứ như vậy đi qua chỗ hắn, quỳ xuống.
36.
"Ngươi đã xuất giá làm thê tử người ta, tại sao lại bỏ trốn?"
Ta bĩu môi: "Chàng không phải là người rõ nhất sao?"
Hắn giận dữ nói: "Lại cãi! Lần này Bổn vương sẽ tự mình đ//ánh ngươi năm mươi roi!"
Ta: ...
Tâm tư của hắn thì đừng đoán.
Roi của hắn cũng đừng hòng đoán.
Sau này ta sẽ không bao giờ nói đến từ "roi" nữa.
Hắn thật sự đã dùng tư thế ta chui lỗ chó...
Còn bắt ta phải tự mình đếm, đúng năm mươi cái.
37.
Sau đó, hắn ngồi về sau án thư.
Ta biết, hắn lại lừa ta.
Trước đó nói bức bối không chịu nổi.
Bây giờ ta có thể nhịn được rồi.
Hắn lại hỏi: "Tại sao bỏ trốn?"
Ta không dám cãi nữa vì quá nh//ục nh//ã.
Ta chỉ có thể phối hợp với hắn: "Vì Tấn Vương ngày nào cũng muốn ức hiếp dân phụ, dân phụ chịu không nổi nữa. Hắn hoàn toàn không tôn trọng dân phụ như một thê tử."
Hắn tỏ ra rất hứng thú nhưng lại không hiểu: "Hắn không tôn trọng ngươi như thế nào? Phải nói chi tiết từng hành động, lời nói, địa điểm, thời gian, Bổn vương mới có thể điều tra rõ sự thật."
Ta: ......
Chuyện này có thể nói được sao?
Hắn lại đập bàn, thúc giục ta, ta mím môi.
"Hắn ở trong Phật đường... kéo dân phụ làm cái đó... dân phụ..."
38.
Hắn đi đến bên cạnh ta: "Cái đó là cái gì? Nói chi tiết ra xem?"
Ta thật sự thấy quá nhục nhã rồi.
Chỉ có thể ôm trầm hắn bắt đầu gặm cắn.
Hy vọng hắn có thể đừng lề mề càn quấy như vậy nữa.
Tại sao cứ phải ép ta nói ra chứ.