Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21
Có lẽ là vì thấy bài chia sẻ của Tiểu Đường.
Đêm đó, tôi mơ thấy Kỳ Kiến Bạch lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Tôi mơ thấy đêm anh giành chức vô địch.
Sau khi Phó Sâm và Giang Manh rời đi, Kỳ Kiến Bạch đẩy tôi vào ghế sau xe.
Áo khoác của anh ấy trói chặt cổ tay tôi, quần áo được cởi xuống treo một nửa trên cánh tay tôi.
Tôi cố hít lấy hít để: "Về nhà rồi làm... Chúng ta sẽ bị phát hiện mất..."
"Suỵt——"
Anh duỗi ngón trỏ thon dài của mình ra và đặt lên môi tôi, "Sợ bị phát hiện thì chị cẩn thận chút, đừng gây ra tiếng động."
"Đêm nay, chị chính là giải thưởng của tôi."
Nhiệt độ trong không gian rộng rãi dần tăng lên khiến tôi bộng cảm thấy thật chật chội.
Cuối cùng, bị những ngón tay xinh đẹp của anh trêu chọc đến mức nước cứ tuôn ra không ngừng.
…
Vài ngày sau, tôi gặp Kỳ Kiến Bạch tại cuộc họp nhóm.
Khi tôi bước vào cửa, tất cả các thành viên trong nhóm đều đứng dậy chào tôi, chỉ có anh ngồi trên ghế với vẻ mặt thờ ơ.
Lâm Trác, trợ lý bên cạnh anh ấy, kéo tay áo anh ấy:
"Tiểu Kỳ, bà chủ đến rồi."
Anh ấy nhìn về phía tôi:
"Chào bà chủ."
Trong suốt cuộc họp, Kỳ Kiến Bạch và tôi hầu như không có cuộc trò chuyện riêng tư nào.
Bản tính người trẻ tuổi dễ thay đổi, tôi nghĩ có lẽ anh ấy đã buông bỏ đoạn quan hệ bạn tình ngắn ngủi trước đây.
Vậy cũng tốt.
Sau cuộc họp, tôi ở lại để thu dọn một số thứ. Khi vừa ra ngoài, tôi thấy Kỳ Kiến Bạch đang dựa vào tường ở hành lang, nhìn xuống NS trong tay anh ấy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nhẹ nhàng nói:
"Tôi cũng thấy những thứ đó trên hot search, chỉ là những người còn trẻ tuổi đang chơi đùa, đừng quá để ý."
"Mùa xuân sẽ đến trong ba ngày nữa. Tôi sẽ nhờ bộ phận dư luận liên hệ với các phương tiện truyền thông và từ từ chuyển trọng tâm thảo luận của mọi người sang trò chơi."
Anh ấy dừng động tác, bấm dừng trò chơi và nhìn lên tôi.
"Chị đã xem rồi?"
"Ừm."
"Đẹp không?"
"..."
Tôi không khỏi sửng sốt một giây, sau đó phản ứng lại, "Là... Tiểu Đường chia sẻ, tôi không nhìn kỹ."
"Lưu về ý, không cần để ý dư luận."
Anh ấy hơi nghiêng đầu, nói một cách thoải mái,
"Càng nổi tiếng, càng có thể nâng cao giá trị thương mại của đội. Bà chủ đã bỏ ra một khoản phí chuyển nhượng lớn để mua tôi, vì vậy tôi phải phát huy giá trị của mình chứ, đúng không?"
22
Chưa đến hai ngày sau, Phó Sâm bị người ta tố cáo nặc danh vì trốn thuế và chiếm đoạt trái phép, bị bắt vào trại tạm giam.
Tối hôm đó, tác giả từng viết fanfic về tôi và Kỳ Kiến Bạch đăng một tác phẩm mới.
"Mừng anh chồng cũ vào tù, đặc biệt nạp lương một chương."
Tôi tiện tay bấm vào xem thử — là thể loại “họp trong phòng họp”.
Kể từ đó, sau mỗi trận đấu, chưa đến hai ngày, cô ấy lại cập nhật một chương dài.
Không ngờ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô ấy đã tích lũy được hàng trăm nghìn người hâm mộ.
Trận cuối cùng của mùa xuân.
Kỳ Kiến Bạch và đồng đội giành chiến thắng áp đảo với tỉ số 3:1.
Tôi, với tư cách là bà chủ mới của đội tuyển, đứng ngay sau lưng Kỳ Kiến Bạch.
Nhìn họ cùng nhau nâng cao chiếc cúp vô địch.
Lâm Trác quay lại gọi: “Bà chủ, lại đây chụp hình chung nào?”
Tôi đáp lại một tiếng rồi bước tới.
Không ngờ chỉ còn mỗi chỗ bên cạnh Kỳ Kiến Bạch để trống.
Tôi đứng sát bên anh, cùng anh nâng chiếc cúp vô địch.
Đã là cuối xuân, giao mùa với mùa hè, thời tiết bắt đầu trở nên oi bức.
Anh mặc áo thun ngắn tay, làn da ấm nóng chạm vào tôi.
Hương bạch đàn trên người anh, lan tỏa dưới cái nóng, khiến tôi không hiểu sao lại nhớ đến đoạn truyện đọc tối qua:
[Mùi hương nhẹ nhàng, ngọt dịu trên người Lê Dã quyện với hương gỗ trầm mặc trên người Kỳ Kiến Bạch, trở thành khúc bi ca dưới ánh trăng.]
[Những con sóng ẩm ướt vỗ vào bãi đá, bọt trắng cuồn cuộn, mỗi tấc đều thoảng mùi hương phức tạp đó.]
[Kỳ Kiến Bạch khàn giọng hỏi: “Anh có thể nếm thử không?”]
...
“Bà chủ, sao mặt chị đỏ thế?”
Tôi chợt bừng tỉnh, nhận ra mình đã ngồi trong bữa tiệc mừng công từ lúc nào.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng suốt chặng đường tôi cứ mơ màng, đầu toàn nghĩ những chuyện không thể diễn tả nổi.
Những đoạn miêu tả hư ảo xen lẫn với cảm giác hoan lạc chân thật vài lần trước cứ quấn lấy tâm trí tôi, dần dần biến thành một thứ khao khát không thể gọi tên.
Tôi tu liền mấy ly rượu, rồi đứng dậy.
Cơn say ùa tới, tôi vịn bàn, trấn tĩnh lại:
“Mọi người cứ ăn mừng đi, tôi về trước.”
“Bà chủ say rồi, Tiểu Kỳ, cậu tiễn chị ấy một đoạn đi.”
Hai chữ “không cần” còn chưa kịp thốt ra, Kỳ Kiến Bạch đã đứng dậy:
“Đi thôi.”