Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
19
Cha tôi định lao tới đánh tôi lần nữa, nhưng cảnh sát vừa đến kịp.
Họ giữ tay ông ta ra sau lưng, khống chế ngay tại chỗ.
Bị còng lại, ông ta vẫn gào lên như điên:
“Đồ bất hiếu! Con đĩ rác rưởi!”
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ quay sang phía cảnh sát, nghiêng đầu để lộ má sưng và môi vẫn còn đọng máu.
“Ông ta đột nhập công ty, hành hung tôi. Camera có ghi lại toàn bộ. Hiện giờ tôi choáng đầu buồn nôn, nghi ngờ chấn động não. Tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra.”
Cảnh sát lập tức dẫn ông ta đi.
Toàn bộ quá trình, Phó Sâm chỉ đứng một bên, mắt dõi theo tôi, ánh nhìn như đang suy tính gì đó.
Sau vài giây im lặng, anh ta bất ngờ mở lời:
“Lê Dã, em đã bao giờ nghĩ—chúng ta… không cần phải ly hôn không?”
Tôi nhìn thẳng hắn, mặt không cảm xúc.
“Anh thật sự hối hận rồi.” – Anh ta bước một bước về phía tôi, giọng có phần dịu đi.
“Giờ Lê thị nằm trong tay em, chúng ta có thể bàn lại chuyện hợp tác bình đẳng.”
“Anh đối xử tốt với em như vậy suốt bốn năm, chẳng lẽ… không có chút tình cảm nào sao?”
“Lúc đầu là anh không coi trọng em… là do nghe theo những lời đồn. Họ bảo em thấp kém, xuất thân tồi tàn. Mà khi em tìm đến anh, lại cứ một mực nhún nhường chịu đựng, anh không biết…”
Giọng anh ta như thể tha thiết, ánh mắt như có chút chân thành.
“Không biết cái gì?” – Tôi bỗng cắt ngang.
“Tưởng rằng tôi sẽ mãi nhẫn nhịn?”
“Hay là, vì anh mới mất hợp đồng kia, Phó thị lâm nguy, giờ mới đóng vai chồng ăn năn, đến đây mong chia phần lợi ích?”
Sắc mặt anh ta tối sầm.
Tôi xoay cây bút trong tay, hờ hững nhìn anh ta:
“Giờ hợp đồng nằm trong tay tôi. Anh lấy gì để nói chuyện hợp tác bình đẳng?”
“Chi bằng bây giờ anh quỳ xuống, nói vài câu tử tế, biết đâu tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Anh ta siết chặt tay, ánh mắt như muốn nuốt thịt người.
Tôi nở một nụ cười lịch sự:
“Nếu không còn việc gì, mời anh đi cho.”
“Giấy ly hôn, ký xong nhớ gửi lại cho tôi.”
“Đừng giở trò. Tôi ở Phó gia bốn năm, chẳng lẽ tay không rời đi? Chút chứng cứ tôi cầm vẫn đủ khiến anh mất cả danh tiếng lẫn tiền tài đấ.”
20
Phó Sâm rời đi, tôi cũng đứng dậy.
Ngoài cửa, Tiểu Đường đứng sẵn, tay cầm điện thoại, mắt long lanh:
“Trời ơi sếp, chị ngầu quá!”
Cô ấy đưa tôi túi chườm lạnh, cẩn thận áp lên má tôi.
“Em còn nhớ hôm chị chọn em làm trợ lý, nói sẽ cùng nhau lật đổ Lê thị, lập nên vương quốc mới... em tưởng chị đùa!”
“Với lại... câu ‘mời đi cho’ ban nãy, nghe y hệt Kỳ Kiến Bạch luôn á!”
“Dù chị nói trước truyền thông là chỉ là sếp với cậu ấy, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn chị ấy... tuyệt đối không trong sáng đâu nha!”
Tôi liếc cô ấy, cô ấy cười, mở điện thoại cho tôi xem.
Tên Kỳ Kiến Bạch lại leo lên top tìm kiếm. Lần này là cùng tôi.
#Kỳ Kiến Bạch – Lê Dã
#Chị đại của Sơn Nguyệt chính là Lê Dã
#Kỳ Kiến Bạch làm “kẻ thứ ba” vì tình
#Ánh mắt ấy không trong sáng tí nào
“Bốn cái hot search lận, sao giám đốc bên đội kia không thông báo cho tôi biết?”
Tôi thở ra, đè túi đá lên mặt, hỏi:
“Bộ phận truyền thông xử lý tin này chưa?”
Tiểu Đường gãi đầu: “Thật ra… không cần xử lý. Phản ứng dư luận đang rất tích cực.”
Tôi mở phần bình luận ra xem, ngỡ ngàng:
“Chị Lê đẹp quá, có chị làm sếp là đỉnh cao cuộc đời tui rồi.”
“Không yêu thì thôi, mà đã yêu thì phải yêu kiểu ngầu như này.”
“Ai rảnh quan tâm chị có ly hôn chưa? Mỗi nhà giàu chơi riêng thôi mà.”
"Còn nữa, mấy tên phóng viên bị mù à? Sao không ai phỏng vấn Phó Sâm, tên dưa chuột thối đã xuất quỹ hàng chục lần trong bốn năm, mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh trai tôi và bà chủ của anh ấy chứ?"
“Tôi tin Lê Dã. Còn Kỳ Kiến Bạch ấy à? Nhìn ánh mắt cậu ta là biết thèm muốn thế nào rồi.”
Một bức ảnh kèm dưới bình luận: tôi và Kỳ Kiến Bạch đứng trước hội trường tiệc tối hôm đó.
Đèn trong hành lang phía sau tôi sáng trưng, tôi và Kỳ Kiến Bạch đứng cạnh nhau ở cửa.
Tôi bình thản nhìn về phía camera, còn cậu lại nghiêng đầu chăm chú nhìn tôi, ánh đèn phản chiếu trong mắt cậu như có tơ ánh sáng lấp lánh.
Tôi không biết là do ánh sáng hay ánh trăng chiếu vào con ngươi của cậu ấy, nhưng đôi mắt cậu ấy nhìn tôi trông rất sáng, có những sợi cảm xúc còn vương vấn.
Vì vậy, từ góc nhìn của một người quan sát, trông nó như thế này.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh này một lúc, cố tình lờ đi những gợn sóng trong lòng, rồi trả lại điện thoại cho Tiểu Đường.
Cô ấy háo hức nhìn tôi.
“Thông báo mọi người, bốn mươi phút nữa họp.” – Tôi nói.
Dư luận kiểu này thường không kéo dài.
Nhưng tôi không ngờ, sau khi tin tức tôi ly hôn lan ra, mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Kiến Bạch lại tiếp tục... bùng nổ.
Nhất là sau khi tin tức tôi ly hôn với Phó Sâm bị phanh phui.
"Bà chủ đã ly hôn rồi, anh trai, anh tấn công đi!!"
"Tôi chỉ ủng hộ mỗi cặp đôi này thôi đấy, làm vậy có hời cho hai người quá không nhỉ?"
"Thế này nhé, Kỳ Thần, anh giành chức vô địch quốc gia rồi về, bọn em sẽ giúp anh theo đuổi vợ."
Bình luận này đã được gần 100.000 người thích và xếp hạng đầu trong các bình luận hot.
Tôi hỏi Tiểu Đường: "Chuyện này là sao vậy?"
"Vốn dĩ, loại tìm kiếm hot này đáng lẽ phải nhanh chóng hạ xuống, nhưng vài ngày trước, đoạn ghi âm chị cầu xin Phó Sâm giúp đỡ đã bị ai đó tiết lộ."
"Ban đầu, nhiều người mắng chị trong phần bình luận, nhưng đêm đó một tác giả đã viết một fanfic về chị và Kỳ Kiến Bạch."
Tiểu Đường thận trọng nhìn tôi, "Họ nói rằng hai người là chú chó bám người và người phụ nữ vô cảm không từ thủ đoạn để thành công."
"Do sự nổi tiếng của CP, Sơn Nguyệt của chúng ta có thêm một số nhà tài trợ quan tâm đến việc đàm phán."
Cô ấy mở album trên điện thoại để cho tôi xem.
Tôi lặng lẽ lướt qua các bức ảnh cô ấy đã lưu, rồi đầu ngón tay tôi dừng lại một lúc trên một trong số chúng.
"Cầm điện thoại đi."
Tôi nói, "Yêu cầu các các chiến đội để mắt đến nó, nếu làn sóng dư luận tích cực thì không sao nhưng một khi dư luận tiêu cực xuất hiện, hãy dập tắt ngay lập tức."
Cô ấy gật đầu liên tục.
Trước khi đi, tôi nghe cô ấy lẩm bẩm: "Bà chủ thật vô tình, trong tình huống này mà vẫn sắp xếp công việc."