Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4
Sau buổi phỏng vấn sau trận, trời đã về khuya.
Bên ngoài lác đác cơn mưa phùn.
Tôi vừa rẽ qua con đường nhỏ tối đèn phía sau nhà thi đấu để đi ra bãi xe thì bất ngờ bị kéo mạnh vào trong một chiếc ô tô đậu gần đó.
“Chị lại định chạy à?”
Hơi thở mang theo mùi mưa lạnh phả lên cổ tôi, nhưng thân nhiệt của cậu lại nóng hừng hực.
Một cụm từ vụt qua trong đầu tôi.
“Máu nóng trai trẻ.”
Tôi thử đẩy cậu ra, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
Chỉ đành dịu dàng giải thích:
“Không có đâu. Em đang phỏng vấn nên tôi tranh thủ xử lý chút việc. Không ngờ em xong sớm vậy…”
“Chị luôn nói chuyện rất dễ nghe, nhưng chẳng ai biết trong lòng chị đang nghĩ gì cả.”
Cậu vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, môi dán sát tai tôi.
Hơi thở ấm nóng len qua sợi tóc, để lại cảm giác tê dại nhè nhẹ.
“Phỏng vấn chưa xong, nhưng tôi thấy chán quá. Nhớ chị, nên lẻn ra trước.”
Thanh niên đang tuổi sung sức, thật sự rất dư năng lượng.
Ánh đèn lờ mờ trong xe phủ bóng lên cậu – từng nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống như sợi tơ.
Cuối cùng, cặp răng nanh quen thuộc lại cắm nhẹ vào cổ tôi, hơi đau:
“Chị à, tới lúc thực hiện lời hứa rồi đấy.”
“Tôi thắng rồi, tối nay chị định thưởng tôi thế nào?”
“Tôi…”
Tôi vừa định trả lời, nước mắt đã tràn ra vì cảm xúc dâng trào.
Khi tầm nhìn dần rõ ràng, tôi chợt thấy hai bóng người quen thuộc xuất hiện.
“Không sai đâu, A Sâm, đây là xe của Kỳ Kiến Bạch!”
Ngay giây sau, Giang Manh cúi người, gõ gõ cửa kính xe.
Giọng cô ta phấn khích:
“Kỳ Kiến Bạch! Em là fan của anh! Có thể ký tên cho em và bạn trai em được không?”
5
Khoảng cách giữa mắt Giang Manh và cửa kính xe chỉ cách nhau vài phân.
Dù biết từ ngoài không thể nhìn vào, nhưng dưới ánh nhìn “sáng như đèn pha” của cô ta, toàn thân tôi vẫn cứng đờ.
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, khàn khàn của cậu trai:
“Chị căng thẳng vậy… à?”
Răng nanh vừa rút khỏi da thịt, còn đau nhói thì môi cậu đã lập tức phủ lên, dịu dàng liếm mảng da bị cắn.
Hơi thở gấp gáp, nóng bỏng của cậu phả ngay sau cổ:
“Sợ bị phát hiện thì lúc đầu đừng trêu tôi.”
“Hay là… để tôi hạ cửa kính, đuổi họ đi, được không?”
Đó là lần đầu tiên tôi mơ hồ cảm nhận được sự điên cuồng tiềm tàng nơi cậu.
Một lúc sau không thấy ai trả lời, sắc mặt Giang Manh có phần cứng ngắc.
Cô ta quay lại kéo tay Phó Sâm, anh ta liền bước tới trước.
“Chào anh Kỳ. Tôi là Phó Sâm của tập đoàn Phó thị.”
“Bạn gái tôi muốn có chữ ký của anh.”
Giọng anh ta vẫn ngạo mạn như thường lệ, giống như chắc chắn với thân phận này, ai cũng phải nể.
Sau vài giây im lặng, Kỳ Kiến Bạch bật cười lạnh.
Cậu cầm chiếc áo khoác bên cạnh, phủ kín đầu tôi, che kín cả gương mặt tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì cửa xe bị đẩy bật ra.
Cậu bước ra, sải bước dài, cao ngạo và lạnh lùng.
Tầm nhìn của tôi chỉ còn lại bóng tối sau lớp áo, cùng giọng cười đầy mỉa mai:
“Tôi không biết.”
Phó Sâm trầm mặt: “Cậu nói gì?”
“Tôi nói, tôi không biết anh.”
Từng chữ của Kỳ Kiến Bạch đều rõ ràng, sắc lạnh như lưỡi dao:
“Hay là anh bị điếc, nghe không hiểu tiếng người?”
Được nuông chiều quá mức, chưa từng bị làm mất mặt như vậy, Phó Sâm chắc chắn đang giận tím mặt.
Dù không nhìn thấy, tôi cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm tối sầm của anh ta.
Khóe môi tôi bất giác cong lên.
“Á… kia chẳng phải là….?!”
Giang Manh chợt hét lên:
“Trong xe có phụ nữ!!”
Cô ta chưa nói hết câu thì bị Kỳ Kiến Bạch cắt ngang:
“Liên quan gì đến cô?”
“Biến giùm đi, được không?”
6
“Rầm!” – Cửa xe đóng sầm lại, Kỳ Kiến Bạch ngồi vào.
Tôi định gỡ chiếc áo ra, nhưng tay đã bị cậu nắm lấy.
Tầm nhìn vừa sáng lên, thì hai tay tôi đã bị cậu dùng áo khoác buộc lại, kéo lên đỉnh đầu.
Cậu cúi sát mặt, gương mặt phóng đại dưới ánh đèn mờ, đẹp đến chói mắt, nhưng ánh mắt thì rõ ràng mang theo tức giận:
“Trùng hợp thật nhỉ chị, đó là người chồng ngoại tình trong hôn nhân của chị đúng không?”
Khoảng cách quá gần, ánh mắt cậu càng thêm lạnh lẽo.
Tư thế quá đỗi ám muội, tôi không nhịn được bật cười khổ:
“Em với tôi… khác gì đâu?”
Kỳ Kiến Bạch không đáp, chỉ cúi đầu hôn tôi thật mạnh.
Hương bạc hà quen thuộc trên người cậu, quyện cùng mùi mưa lạnh lẽo, lan tỏa khắp không gian.
Âm thầm, bao bọc lấy tôi.
Đến khi lý trí bắt đầu mờ mịt trong từng đợt sóng cảm xúc, tôi mới nghe thấy cậu thì thầm:
“Ít nhất, mắt nhìn người của chị còn tốt hơn hắn.”
“Lê Dã, người chị chọn là tôi.”
Mưa ngoài cửa kính vẫn rơi rả rích.
Bên trong xe, hơi nước đọng mờ lên mặt kính, như một cơn mưa lặng lẽ đổ xuống từ nội tâm…
Nhà của Kỳ Kiến Bạch cách đó không xa, chỉ mất khoảng nửa tiếng lái xe.
Vừa bước vào, tôi đã bị cậu giữ lấy vai.
Giây tiếp theo, môi tôi bị cậu hôn đến nghẹt thở – điên cuồng, gấp gáp, gần như thô bạo.
“Tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Cậu thì thầm, “Sẽ không làm chị đau.”
Hơi thở nóng rực của cậu lướt qua bên cổ tôi, rồi dần trượt xuống, bàn tay ôm lấy bả vai tôi.
Khi chạm vào vùng xương bả vai nhô lên, đầu ngón tay cậu khựng lại.
Chạm phải mấy vết sẹo sần sùi lồi lõm, cậu chợt sững người.
“…Cái này là gì?”
Giọng cậu bỗng gấp gáp:
“Hắn từng ra tay với chị à?”
Tôi ngẩn ra một giây, rồi bật cười.
“Không phải.”
“Dù sao hai nhà còn làm ăn với nhau, hắn cũng không đến mức đó…”
Câu nói chưa kịp dứt thì môi tôi lại bị cậu lấp kín, làn môi nóng ẩm, nụ hôn cuồng nhiệt đến mức không thể nói nổi.