Đam mê - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

13


Tôi quay ngoắt lại.


Thấy Kỳ Kiến Bạch xô qua một rừng máy quay và microphone, ánh mắt lạnh lùng, bước qua đám đông đang tản ra nhường đường.


Cậu có gương mặt quá nổi bật – ngũ quan sắc nét, ánh mắt lạnh lẽo, khi hơi cau mày lại càng khiến người khác không dám nhìn thẳng.


Thế nhưng khi cậu nhìn tôi, lại giống như cả trời sao vụt sáng trong mắt.


Cậu đi thẳng đến trước mặt tôi, cúi đầu, cẩn thận vén lọn tóc rối bên tai tôi, rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng:


“Chị.”


Phó Sâm bật dậy, không thể tin nổi:


“Người trong xe hôm đó… là cô?”


Giang Manh tay còn khoác tay anh ta, nụ cười cứng lại.


Cô ta gào lên chỉ trích tôi:


“Chị Lê! Chị ngoại tình trong hôn nhân, không thấy xấu hổ sao?”


Kỳ Kiến Bạch không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, gần như ôm lấy tôi vào lòng.


Lúc đó điện thoại trong túi tôi rung lên hai cái.


Tôi lấy ra xem—là tin nhắn từ Tiểu Đường:


“Lê tổng, mọi chuyện thuận lợi. Hợp đồng vừa ký xong.”


Tất cả sự thấp thỏm trong lòng tôi bỗng tan biến.


Tôi khẽ thở ra, đứng thẳng người, nhìn Giang Manh chằm chằm:


“Cô không có tư cách nói câu đó với tôi đâu.”


Rồi tôi chuyển ánh nhìn sang Phó Sâm, nở nụ cười dịu dàng:


“Anh thích trẻ trung, lại ngoan ngoãn nghe lời. Tôi cũng vậy – có gì lạ đâu?”


Cánh tay Kỳ Kiến Bạch đặt trên vai tôi hơi siết chặt lại.


Cậu nhìn Phó Sâm, cười khẩy:


“Nếu anh đủ hấp dẫn, chị ấy có để tôi chen vào không?”


“Lê Dã!” – Phó Sâm gầm lên.


“Gào cái gì?” – Kỳ Kiến Bạch cao hơn nửa cái đầu, cúi xuống nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy khinh thường:


“Có chuyện là đổ hết lên đầu chị ấy, không biết tự soi gương à?”


“Nhìn mấy nếp nhăn trên mặt anh đi, mí mắt xệ xuống, mở miệng ra đã thấy thối um. Loại đàn ông thế này, lấy gì so với tôi?”


Bị một thằng nhóc kém mình cả chục tuổi làm nhục trước mặt đám đông, mặt Phó Sâm tái mét.


Anh ta cắn răng nhìn tôi, lại tung chiêu cũ:


“Phó thị sẽ không hợp tác với Lê thị nữa—”


“Ai thèm?” – Tôi lạnh lùng ngắt lời.


Khóe môi tôi nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ:


“So với cái đó, anh nên hỏi người của anh trước đi – xem vì sao hợp đồng thương mại liên quốc gia kỳ này, không rơi vào tay anh, mà lại thuộc về tôi.”


14


Nói xong, tôi quay người rời đi.


Kỳ Kiến Bạch lập tức theo sát.


Tôi nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Em không có lịch huấn luyện à? Sao lại tới đây?”


“Cũng nhận được thiệp mời.”


Cậu cụp mắt, nhìn tôi chăm chú:

“Hơn nữa… mấy hôm nay chị không liên lạc gì với tôi, tôi nhớ chị rồi.”


Mấy ngày qua tôi quả thực rất bận – như đi trên lưỡi dao.


Ban đầu, tôi chỉ định tới xác nhận xem Phó Sâm có thực sự tham gia tiệc không, để phòng anh ta giở trò trước thềm ký kết.


Nhưng tôi đã đánh giá anh ta cao quá.


Anh ta chưa từng xem tôi là mối nguy.


Thế nên suốt bốn năm qua, tôi có thể lặng lẽ xây dựng công ty, âm thầm mua lại đội e-sports, lấy được thông tin từ cả Phó thị và Lê thị, bành trướng thế lực – tất cả dưới mũi anh ta.


Tới khi nhận ra, anh ta đã mất tất cả.


Chúng tôi đi đến gần cửa ra.


Đám phóng viên lập tức ùa tới:


“Cô Lê, xin hỏi cô có phải là người phụ nữ trong xe hôm trước không?”


“Xin hỏi cô và Phó tổng đã ly hôn chưa?”


“Trong thời gian hôn nhân vẫn còn tồn tại mà quan hệ ngoài luồng, cô có cảm thấy xấu hổ không? Dám công khai dẫn 'kẻ thứ ba' đến dự tiệc, là quá tự tin hay không biết nhục?”


Câu hỏi cuối cùng mang rõ ý tấn công ác ý.


Tôi nhìn thẳng vào mắt gã phóng viên ấy, mỉm cười:


“Sao anh không hỏi người trong hội trường kìa – Phó Sâm?”


“Bốn năm sau ngày cưới, cứ hai tháng hắn lại bị bắt gặp đưa gái mới đi chơi, lúc đó các người nói gì?”


Tôi gõ nhẹ ngón tay lên cằm, ra vẻ như mới sực nhớ ra:


“À đúng rồi—mấy người nói, hôn nhân nhà giàu vốn chỉ là lợi ích, mỗi người tự lo chuyện riêng, nuôi tình nhân cũng là chuyện bình thường.”


“Nếu tôi thực sự ngoại tình, thì cũng chỉ là phản đòn chính đáng.”


“Hơn nữa… giữa tôi và Kỳ Kiến Bạch, không như mấy người nghĩ đâu.”


Tôi lùi lại một bước, né bàn tay cậu đang định nắm lấy tôi.


“Không phải các người vẫn thắc mắc người nắm giữ cổ phần lớn nhất CLB Sơn Nguyệt sau khi được đầu tư là ai sao?”


Kỳ Kiến Bạch quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chấn động.


Trong cơn gió đêm se lạnh, tôi bình tĩnh tuyên bố:


“Tôi là… bà chủ của cậu ấy.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo