Đam mê - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11


Cậu vẫn mang theo cái lạnh cuối thu trên người, nhưng nhiệt độ cơ thể lại nóng đến bỏng rát.


Kỳ Kiến Bạch cúi đầu hôn tôi, vừa thô bạo vừa vội vã – giống như trút cả giận hờn lẫn khát vọng vào đó.


“Chị nói lời nặng như vậy, tôi còn tưởng… chị thật sự không cần tôi nữa.”


“Thực ra chị không nghiêm túc. Tất cả chỉ là nói để tôi từ bỏ thôi, đúng không?”


Tôi vẫn còn chút men rượu, cau mày, đưa tay nắm cằm cậu:


“Ồn ào quá.”


“Muốn làm thì làm đi, đừng lắm lời.”


Kỳ Kiến Bạch sững lại một chút, rồi nở một nụ cười đẹp đẽ nhưng đầy nguy hiểm:


“Là chị nói đấy nhé.”


Gió đêm chợt nổi, thổi lay ánh trăng.


Cuối cùng, tôi gục đầu lên vai cậu, toàn thân run rẩy không kiềm được.


Ánh đèn phía sau soi rõ đôi tay cậu đặt nơi thắt lưng tôi – như có dòng nước xiết đang chảy qua giữa hai người.


Lúc điện thoại Phó Sâm gọi tới, tôi giật mình, toàn thân cứng đờ.


Kỳ Kiến Bạch khẽ cắn răng, giữ lấy tay tôi đang định bấm từ chối, rồi… nhận cuộc gọi.


“Lê Dã, cô về nhà họ Lê rồi, ăn đòn rồi mà vẫn chưa nghĩ ra cách làm tôi nguôi giận à?”


Giọng Phó Sâm hơi men, đầy kiêu ngạo:


“Thôi được, tôi cho cô cơ hội. Tôi đang ở Nightfall Bar, đến đón tôi đi.”


Tôi vừa định nói “Không rảnh”, thì…


Một lực đẩy bất ngờ mạnh mẽ khiến tôi không thốt được lời nào, chỉ còn hơi thở gấp gáp và tiếng rên mơ hồ thoát ra.


Phó Sâm chợt đổi giọng: “Cô đang làm gì đấ?”


Tôi không thể trả lời một câu hoàn chỉnh, đến khi Kỳ Kiến Bạch giảm lực, tôi mới run rẩy chạm tay vào điện thoại, ngắt máy.


Cậu bật cười khẽ, ghé sát tai tôi, hơi thở nóng rực:


“Chị à… từ giờ, đây là khoảng thời gian hoàn toàn thuộc về tôi.”


12


Sáng hôm sau, Kỳ Kiến Bạch rời đi.


Trước khi đi, tôi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được nói:


“Em không nên thừa nhận chuyện có bạn gái với phóng viên. Em còn trẻ, việc này ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp...”


Cậu nghiêng đầu nhìn tôi, nheo mắt:


“Chị không phải bạn gái tôi à?”


“Chúng ta chỉ là… chơi vui thôi.”


“Ồ.”


Cậu gật đầu nhàn nhạt:


“Thế thì chị cũng chỉ được chơi với mình tôi thôi, chị à.”


Tôi im lặng.


Vài ngày sau là một buổi tiệc thương mại lớn.


Vừa bước vào, tôi liền thấy Phó Sâm ngồi giữa trung tâm, xung quanh là một đám người vây quanh nịnh nọt.


Bên cạnh anh ta, Giang Manh vẫn thân mật khoác tay, cười tươi như hoa.


Không biết ai gọi lớn: “Lê Dã đến rồi!”


Không khí lập tức lắng xuống.


Tất cả ánh mắt dồn về phía tôi.


Một lúc sau, Phó Sâm bật cười lạnh:


“Phát hiện chiêu hôm đó không có tác dụng, lại theo tới đây để giở trò?”


Giang Manh cũng cười theo, giọng giễu cợt:


“Chị à, chị thật ngây thơ. Muốn khiến A Sâm ghen thì cũng phải có tí sức hút chứ. Nhìn lại mình đi, đến cho không chắc cũng chẳng ai muốn!”


Lúc này tôi mới hiểu.


Hóa ra đêm hôm đó, trong điện thoại, Phó Sâm thực sự nghe thấy tiếng của tôi.


Nhưng a h ta hoàn toàn không tin tôi có thể làm điều đó thật.


Anh ta chắc chắn đó chỉ là một chiêu trò, một mưu mẹo rẻ tiền để ghen tuông.


Anh ta vẫn tin rằng tôi vẫn như xưa—quỳ dưới chân anh ta, hèn mọn cầu xin được yêu thương.


Người bên cạnh anh ta là kẻ nhiều chuyện, lập tức tung đoạn ghi âm từ bốn năm trước tôi đến cầu hôn anh ta.


“Phó Sâm, tôi là Lê Dã nhà họ Lê. Anh không biết tôi cũng không sao, nhưng nếu cưới tôi, tôi sẽ giúp anh…”


Lúc đó, anh ta và mấy người bạn vừa rời khỏi một hội sở cao cấp, ai nấy đều còn men say.


Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt chế giễu:


“Cô là con rơi nhà họ Lê, thì giúp gì được tôi?”


“Hay là giờ quỳ xuống nói vài câu dễ nghe đi, biết đâu tôi sẽ đồng ý.”


“Ví dụ như… nói cô sẽ làm con chó trung thành nhất của tôi.”


Đoạn ghi âm vang lên tiếng đầu gối tôi chạm đất, vang lên rành rọt.


“Chỉ cần Tổng Phó chịu cưới tôi, tôi nguyện làm… con chó trung thành nhất của anh.”


Một tràng cười bật lên:


“Trời ơi, cô ta thật sự nói kìa!”


“Con rơi chui từ đâu ra mà cũng mơ trèo cao? Thật không có tí khí tiết nào!”


Phó Sâm khoác tay Giang Manh, nhướng mày cười:


“Dùng chiêu trò rẻ tiền để thu hút sự chú ý của tôi, chi bằng quỳ xuống ngay tại đây thêm lần nữa đi?”


Gần như tất cả ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn về phía tôi – ánh nhìn đầy soi mói và khinh thường.


Đúng lúc đó, một cô gái bên cạnh kêu lên:


“Ơ, đôi giày cô ấy đi… chẳng phải bản giới hạn giống hệt bạn gái Kỳ Kiến Bạch hôm đó sao? Đôi này trên thị trường tuyệt chủng rồi mà!”


Sắc mặt Phó Sâm lập tức thay đổi.


Ngay giây tiếp theo, một tiếng reo vang từ cửa ra vào:


“Kỳ Kiến Bạch tới rồi!!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo