Đam mê - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

17


Còn một lý do nữa.


Kỳ Kiến Bạch mới mười chín tuổi, đang ở đỉnh cao sự nghiệp.


Còn tôi, cuộc hôn nhân với Phó Sâm vẫn chưa chính thức kết thúc.


Nếu mối quan hệ âm thầm này bị phanh phui, thứ tổn thương nhất... sẽ là cậu.


Một vết nhơ không đáng có trong sự nghiệp vừa mới bắt đầu.


Nhưng lý do ấy quá nhỏ, không đáng nói ra.


Tôi chỉ ngồi lặng trong xe, nhìn theo bóng lưng cậu khuất hẳn khỏi tầm mắt.


Lấy từ túi áo ra bao thuốc, châm một điếu.


Không hút, chỉ lặng lẽ nhìn đầu lửa cháy đỏ trên ngón tay.


Khói trắng lững lờ bay lên, mờ cả ánh đèn đường phía xa.


Mùi khói rẻ tiền sặc vào cổ họng khiến tôi như bị kéo ngược về nhiều năm trước.


Cha tôi là một kẻ khiến người ta khinh tởm.


Dựa vào khuôn mặt khá ưa nhìn mà gả vào nhà họ Lê, rồi vẫn thèm khát bên ngoài.


Sợ bị phát hiện, ông ta tìm đến mẹ tôi – một kỹ nữ massage giá rẻ.


Tôi vừa sinh ra đã bị con gái lớn của nhà họ Lê phát hiện.


Cha tôi quỳ sụp, khóc lóc van xin tha thứ, may mắn lắm mới được trở lại gia đình.


Tôi theo mẹ sống trong một căn phòng chật chội tại khu nhà tập thể.


Bên ngoài là quán massage nhỏ, bên trong là chiếc bàn học ọp ẹp tôi ngồi làm bài tập.


Chỉ một bức màn mỏng ngăn giữa tôi và khách hàng của mẹ.


Thỉnh thoảng, mẹ sẽ gọi tôi vào rót nước, xoa dịu cái cổ họng khản đặc vì gào thét.


Mẹ không quan tâm đến tôi, trừ lúc tiếp khách thì thời gian còn lại đều vùi đầu vào chiếu bạc.


Không ai ở trường thích tôi.


Chúng cố ý nói nhỏ trước mặt tôi, đồn tôi giống mẹ, còn trẻ mà đã nhiễm bệnh dơ bẩn.


Tôi không có từ nào thật sự chuẩn để gọi thời gian đó là gì.


Chỉ biết, mỗi khi nghĩ đến quá khứ, thứ hiện lên đầu tiên là ánh đèn hồng rẻ tiền hắt ra từ ô cửa sổ, là ánh mắt dơ bẩn lướt qua cơ thể tôi từng lượt.


Tôi luôn thèm khát quyền lực, địa vị, khát hơn bất kỳ ai.


Tôi không thể chờ, tôi phải đi lên, càng cao càng tốt.


Vì vậy, tôi có thể đánh đổi tất cả.


Tàn thuốc cháy hết, đầu ngón tay bị bỏng, tôi giật mình.


Bấm gọi Tiểu Đường.


“Tối nay bắt đầu giai đoạn cuối của kế hoạch thu mua cổ phần.”


18


Suốt một tuần sau đó, tôi gần như cắm rễ trong công ty.


Phó Sâm gọi tôi rất nhiều lần, tôi đều từ chối.


Tin nhắn hắn gửi, tôi lười đọc, chỉ trả lời một câu:


“Đơn ly hôn anh đã xem rồi, tôi nhờ luật sư gửi bản chính thức. Nếu không có gì thì ký đi.”


Hợp đồng thương mại với năm quốc gia, trước đây là trụ cột của Phó thị.


Tôi lợi dụng mối quan hệ hợp tác giữa Phó Sâm và nhà họ Lê, từng bước lấy được thông tin, kỹ thuật cốt lõi.


Sau đó vượt mặt Phó thị, tiếp cận thẳng đại diện đối tác.


Tiểu Đường gõ cửa gấp gáp:


“Lê tổng! Cha cô và Phó Sâm đến rồi! Nhất định đòi gặp!”


Tôi ngẩng đầu, giọng điệu bình thản:


“Dẫn họ vào phòng họp.”


Trước khi đi, tôi dặn thêm: “Báo cảnh sát. Nói có người gây rối trong công ty.”


Vừa vào phòng họp, cha tôi đã tát tôi một cái trời giáng.


Đầu lệch sang một bên, má tê rát, vị máu tràn đầy khoang miệng.


“Mày mất trí rồi à? Ai cho mày quyền thu mua cổ phần Lê thị? Ai cho mày quyền động vào tiền công ty?”


Tôi nhìn ông ta, môi nhếch nhẹ:


“Ba à, ba hình như quên rồi—ba đã mất Lê thị từ lâu.”


“Ba có nhớ ba đã ba lần ký chuyển nhượng cổ phần không?”


“Giờ công ty không còn là Lê thị nữa, tôi có thể đổi tên, hoặc sáp nhập nó bất kỳ lúc nào.”


Lê thị đã suy tàn sau thất bại chuyển đổi mô hình, thị trường rút vốn, khách hàng bỏ đi.


Sau khi vợ cả của ông ta qua đời, ông ta tiếp quản công ty—nhưng người quen ăn bám thì làm sao lèo lái được gì?


Sau khi tôi kết hôn với Phó Sâm, vì mục đích hợp tác, ông đưa tôi vào công ty với một chức vụ nhỏ, không thực quyền.


Nhưng không sao.


Tôi chưa bao giờ chỉ muốn Lê thị.


“Lê Dã.”


Phó Sâm hỏi lạnh: “Cô đã bắt đầu lên kế hoạch từ bao giờ?”


Tôi làm như đang suy nghĩ thật:


“Chắc là từ đêm đầu tiên tôi tìm đến anh, bốn năm trước.”


“Cô lấy vốn ở đâu để làm tất cả chuyện này? Cướp dự án, đầu tư, thu mua…”


“Anh học tài chính mà không biết đòn bẩy là gì sao?”


Sắc mặt anh ta tái nhợt.


“Nguy cơ lớn vậy mà cô cũng dám chơi?”


“Vì sao lại không dám chứ? Cuộc đời tôi, vốn dĩ đã là một canh bạc khổng lồ.”


Tôi cười khẽ, môi cong như nhát dao:


“Và việc anh đứng đây là bằng chứng rõ nhất—tôi đã thắng rồi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo