Dan díu - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1

 

“Ưm…”

 

Yến Khâm đã nhắn tin trước, bảo tôi sau khi tan học phải ngoan ngoãn ở lại lớp đợi anh.

 

Tôi cũng không biết anh sau khi tan học lại đi đâu, mãi lâu đến mức tôi tựa đầu lên tay ngủ thiếp đi.

 

Trên môi là cảm giác mềm mại, ẩm ướt, lành lạnh, đầu lưỡi luồn vào quấn lấy lưỡi nhỏ của tôi, mang theo hương vị quen thuộc.

 

Đến khi tôi bắt đầu thấy khó thở, dần có dấu hiệu tỉnh lại.

 

Đôi môi mỏng ấy mới chịu rời đi.

 

Khi tôi mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đến quá đáng của Yến Khâm.

 

Rõ ràng trước đây cũng đã từng hôn nhau, nhưng biết vừa rồi bị anh hôn đến tỉnh dậy, tôi vẫn đỏ mặt, ngượng ngùng gọi anh:

 

“Anh Yến Khâm.”

 

“Ừm.”

 

Anh ngồi bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu lên, cánh tay bị gối lên có hơi tê.

 

Yến Khâm nhẹ nhàng xoa bóp giúp tôi, cổ tay trắng trẻo mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, càng tôn lên sự nhỏ nhắn yếu mềm của tôi.

 

“Nhiễm Nhiễm,” Yến Khâm đột nhiên nói, “Đứng lên một chút.”

 

Tôi không hiểu ý anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên theo lời.

 

Dưới chân váy đồng phục xếp ly, là đôi chân thon dài mềm mại của thiếu nữ.

 

Yến Khâm khẽ ngước mắt, ánh nhìn như đang đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

 

Một lúc sau, anh khẽ cười: “Đồng phục của trường này, không đẹp bằng bộ trước em từng mặc.”

 

Hai má tôi hơi nóng lên, cứ tưởng anh lại muốn làm chuyện gì không đứng đắn, nhỏ giọng nói với anh:

 

“Phiền quá.”

 

Giọng điệu mềm mại như đang làm nũng.

 

Trên đường đưa tôi về nhà, tấm chắn giữa xe bị hạ xuống.

 

Ở hàng ghế sau, tôi ngoan ngoãn nép trong lòng Yến Khâm, ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần sát ấy, đập vào mắt tôi là sườn mặt góc cạnh của anh.

 

Đuôi tóc dài xõa lên cánh tay anh, Yến Khâm dùng cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu tôi, một tay nhẹ nhàng xoa tai tôi, giọng trầm thấp gọi:

 

“Vị hôn thê bé nhỏ của anh.”

 

Anh nói: “Lần này thật sự không giấu được nữa rồi.”

 

“Hôm nay Nhiễm Nhiễm vừa đến trường, mấy nam sinh đều nói em rất xinh đẹp.”

 

Rõ ràng gương mặt anh trông lạnh nhạt, cao ngạo, như chẳng màng thế sự, vậy mà lại nói:

 

“Anh sắp phát điên rồi, chỉ muốn bịt hết mắt bọn họ lại.”

 

Vòng tay anh luôn ấm áp, tôi ôm lấy eo thon của anh, nhắm mắt lại, khẽ đáp:

 

“Danh tiếng của anh Yến Khâm ở trường cũng lớn lắm mà.”

 

Danh tiếng ấy, thậm chí còn lớn hơn tôi tưởng.

 

Vừa mới chuyển trường, tôi đã nghe cô bạn cùng bàn kể rằng, anh chính là “Anh Yến” mà cả trường đều nhắc đến, chưa từng có ai dám cãi lời anh.

 

Ngoài ra còn có hai nam sinh khác, ba người bọn họ là bạn thân, bất kể là ngoại hình, gia thế hay thành tích học tập, đều là những người ưu tú nhất trường, trong đó, Yến Khâm nổi bật hơn cả.

 

Bây giờ đã là lớp 12, từ hai năm trước đã có không ít nữ sinh từ trường khác chuyển đến chỉ để học cùng trường với Yến Khâm.

 

Chỉ để được tận mắt nhìn thấy phong thái của người thừa kế tương lai tập đoàn lớn nhất thành phố Hải - nhà họ Yến.

 

Rõ ràng có rất nhiều cô gái thích anh, hai người bạn kia ít nhất cũng đã từng yêu đương vài lần, riêng anh, đừng nói là yêu đương, trước mặt con gái lúc nào cũng lạnh lùng đến đáng sợ.

 

Yến Khâm thậm chí chưa từng liếc nhìn thêm cô gái nào, cũng chưa từng nói chuyện thêm với ai một câu.

 

Cho nên, khi tôi chuyển đến, tất cả mọi người trong trường đều nghĩ tôi cũng giống như những cô gái từng vì anh mà chuyển trường.

 

Chẳng qua tôi có chút lợi thế hơn, gia thế và ngoại hình đều tốt hơn bọn họ.

 

Cha mẹ của Yến Khâm cũng rất thích tôi.

 

Nhưng, thời đại này rồi, mọi người lại càng muốn nhìn thấy cảnh tượng Yến Khâm không chịu khuất phục trước sự sắp đặt của gia đình, chán ghét sự xuất hiện của tôi.

 

2

 

Tôi và Yến Khâm vẫn chưa chính thức đính hôn.

 

Chúng tôi còn quá nhỏ.

 

Chỉ là anh rất thích tôi, nên đã sớm quen miệng gọi như vậy.

 

Mỗi lần anh ghé sát tai tôi gọi một tiếng như thế, đều khiến tôi xấu hổ tới mức phải đưa tay bịt miệng anh lại.

 

Thế mà anh lại nhân cơ hội đó, cắn nhẹ lên ngón tay tôi.

 

Tôi chưa từng thấy ai thích cắn người như Yến Khâm.

 

“Bảo bối,” Yến Khâm nói, “Hôm nay anh còn chưa báo cáo với em đâu.”

 

Tôi hơi khó hiểu: “Nhưng bọn mình học chung trường rồi mà, còn cần sao?”

 

Trước đây tôi và Yến Khâm học ở hai trường khác nhau, mỗi ngày đều kể cho nhau nghe hôm nay đã làm gì.

 

Giờ tôi đã chuyển đến đây, chỉ là không chung lớp.

 

Khoảng cách gần trong gang tấc, cho dù anh không nói, hôm nay bên cạnh Yến Khâm xảy ra chuyện gì, cũng sẽ truyền tới tai tôi thông qua người khác trong lớp mới, căn bản không cần anh tự nói nữa.

 

“Cần chứ.”

 

Yến Khâm rất tự giác, nghiêm túc báo cáo lý do hôm nay tan học đến muộn tìm tôi:

 

“Tối tan học, Tống Dự tỏ tình với một cô gái.”

 

“Rất phiền phức, cậu ta cứ nhất quyết bắt anh và Lộ Thanh Viễn ở lại để làm hậu thuẫn.”

 

Tôi biết rõ, Tống Dự và Lộ Thanh Viễn chính là hai người bạn thân của Yến Khâm.

 

Ba người họ quen nhau từ nhỏ, thời gian quen nhau còn sớm hơn cả tôi.

 

Tôi không nhịn được tò mò nhiều hơn một chút: “Vậy Tống Dự tỏ tình có thành công không?”

 

“Không.” Thấy tôi muốn nghe, Yến Khâm cũng sẵn lòng kể tiếp, “Lộ Thanh Viễn cũng thích cô ấy.”

 

“Cô gái đó chưa trả lời, nhưng hai người họ thì đánh nhau một trận ra trò.”

 

“Hả?”

 

Phải biết rằng bản thân Tống Dự và Lộ Thanh Viễn đều rất nổi bật, có thể khiến cả hai người đều thích, tôi càng thêm hiếu kỳ:

 

“Chắc cô ấy có sức hút ghê gớm lắm nhỉ?”

 

 

“Không rõ.” Yến Khâm khẽ đáp, “Trong lòng anh, Nhiễm Nhiễm là tốt nhất.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo