Dan díu - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bất kể người ngoài có đoán già đoán non mối quan hệ giữa tôi và Yến Khâm, nào là chúng tôi là đồng đội, bạn bè, hay hơn cả bạn bè, chưa hẳn là người yêu, hoặc chỉ đơn giản là có chút cảm tình với nhau.

 

Nhưng họ chưa từng đoán trúng đáp án thật sự, chúng tôi đã ở bên nhau từ rất lâu rồi.

 

Những lời ông ngoại nói trước cổng trường hôm đó dường như đã tiết lộ quá nhiều điều. Kết hợp với những khác biệt trước đây, mọi người lập tức hiểu ra tất cả.

 

Chỉ là tôi và Yến Khâm vẫn chưa chính miệng thừa nhận mà thôi.

 

Cho đến tối giao thừa, tiết mục cuối cùng của buổi biểu diễn là ban nhạc của Tống Dự.

 

Sau khi ban nhạc kết thúc màn biểu diễn, một luồng ánh sáng bất ngờ chiếu thẳng vào góc tối nhất của sân khấu, làm nổi bật một cây đàn piano.

 

Đàn piano chẳng phải cũng là nhạc cụ sao?

 

Là công chúa và hoàng tử của cô ấy, cùng nhau bước ra ánh sáng.

 

Bên cây đàn piano đen tuyền, tôi mặc váy công chúa trắng tinh khôi, Yến Khâm ngồi bên cạnh tôi.

 

Chúng tôi cùng nhau song tấu bản nhạc cuối cùng.

 

Bản nhạc piano khép lại, kết thúc luôn cả buổi biểu diễn của ban nhạc.

 

Trong giây phút cuối cùng ấy, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Yến Khâm đưa tay về phía tôi.

 

Anh hỏi: “Em có đồng ý cùng anh đi tiếp không?”

 

Tôi chợt nhớ lại, từ nhỏ tôi đã nghe thấy cái tên “Yến Khâm” không biết bao nhiêu lần.

 

Nhưng lần đầu tiên thực sự gặp anh , là khi tôi sắp tốt nghiệp cấp hai.

 

Mẹ tôi vốn rất xinh đẹp, lấy chồng cũng tốt, từ nhỏ đã dạy tôi phải lễ nghĩa đoan trang. Hôm ấy, bà dẫn tôi đến dự tiệc sinh nhật của bà Yến, không ngớt lời khen tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, rồi trước mặt bà Yến, trực tiếp hỏi thẳng Yến Khâm rằng, anh thấy tôi có xinh không.

 

Lần đầu gặp mặt, Yến Khâm cho tôi cảm giác vô cùng lạnh lùng, anh hoàn toàn không trả lời mẹ tôi.

 

Lúc đó, tôi đã biết xấu hổ rồi. Cứ nghĩ rằng anh cũng sẽ ghét tôi, không ngờ là, chính anh đã chủ động tìm tôi khi tôi trốn ra vườn hoa sau nhà.

 

“Nhiễm Nhiễm.”

 

Đó là lần đầu tiên, Yến Khâm gọi tôi bằng cái tên thân mật ấy.

 

Dường như anh cũng không biết nên nói gì, bỗng hỏi: “Cuối tuần này em có muốn đi học chơi golf không?”

 

Rõ ràng chỉ cần một câu như thế thôi, vậy mà anh lại kiên nhẫn theo đuổi tôi suốt gần năm tháng, mới chính thức ở bên nhau.

 

Tôi nhớ, đối với tôi ông ngoại là người quan trọng nhất, nhưng ông cũng từng không thích anh.

 

Anh chọn học trường cấp ba mà ông ngoại làm hiệu trưởng, tất cả những thành tích xuất sắc của anh đều là để chứng minh cho ông thấy, với tôi, anh chưa từng chỉ là trò đùa.

 

Mẹ tôi muốn tôi ở bên anh , nhưng chính anh và ông ngoại đã giúp tôi chọn một ngôi trường phù hợp hơn.

 

Suốt hai năm, chúng tôi ở hai nơi khác nhau, anh chưa từng tỏ ra hứng thú với bất kỳ cô gái nào khác, một phần là vì tính cách anh vốn lạnh lùng, phần còn lại là vì anh luôn ý thức được rằng mình có bạn gái.

 

Tôi nhớ mẹ dạy tôi phải lễ phép, hiểu chuyện, còn Yến Khâm dạy tôi làm nũng.

 

Tôi nhớ, sau giờ tan học, trong khi bạn bè đều được cha mẹ đón về, người hay đến đón tôi nhất lại chính là bạn trai tôi.

 

Tôi nhớ, lý do Yến Khâm chọn học đại học trong nước là vì anh muốn tiếp xúc với công việc của gia đình sớm hơn, muốn trưởng thành nhanh hơn, bởi nếu không, sau này anh lấy gì để chăm sóc tốt cho tôi?

 

Tôi nhớ, hồi lớp 8, khi bị Tống Dự và mấy đứa bạn lôi đi đánh nhau, trên người họ đầy vết thương, vừa từ con hẻm sau trường đi ra thì bắt gặp tôi, lúc ấy tôi đang đứng dưới một tán cây long não, giơ tay với những chiếc lá xanh non.

 

Tựa như mảng màu tươi sáng nhất, len lỏi vào cuộc đời anh. 

 

Khi tôi nhìn về phía họ, anh chỉ muốn tránh đi, không để tôi thấy dáng vẻ chật vật của mình.

 

Sau đó gặp lại, Yến Khâm mới biết tôi hoàn toàn không nhớ gì về họ cả.

 

Anh nói, lần gặp lại ấy chính là khoảnh khắc may mắn nhất đời anh.

 

Nhưng thực ra, được gặp anh, mới là may mắn lớn nhất đời tôi.

 

Tôi chưa bao giờ là nữ chính của một bộ phim thanh xuân màu hồng, được bao người theo đuổi.

 

Câu chuyện của chúng tôi, từ đầu đến cuối, chỉ có tôi và Yến Khâm, một tình yêu duy nhất, chân thành, và là hai người cùng hướng về nhau, không ai lệch bước.

25

 

 

Vì thế, tôi siết chặt tay Yến Khâm, nói: “Em đồng ý.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo