Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Khả Anh sốt ruột nói thêm:
"Cậu có biết, lúc đầu Mạnh Vi Minh tiếp cận cậu là để tiếp cận Yến Khâm không?"
Lộ Thanh Viễn nói: "Cậu đang nói chính cậu đấy à, Lâm Khả Anh."
Lâm Khả Anh sững sờ. Bình thường anh ấy toàn gọi cô ta là "Khả Anh".
"Ngay từ hôm chúng ta chơi trò chơi ở buổi tụ tập, cậu viết 'snooker', tôi đã biết rồi."
Đâu ai biết cặp đôi kia tỏ tình với nhau trên sân golf, lúc Yến Khâm theo đuổi Mạnh Vi Minh còn dạy cô chơi golf suốt cả tháng trời.
"Thì ra người cậu thật sự thích là Yến Khâm." Lộ Thanh Viễn nói, "Trước đây vô tình nghe bạn thân của cậu bịa ra cái câu chuyện định mệnh gì đó giữa cậu với Yến Khâm, lúc đó tôi thấy thật nực cười."
Câu chuyện đó chẳng truyền được tới bao nhiêu người, sớm bị coi là trò cười. Bọn họ tự nâng giá bản thân lên quá mức, cứ nghĩ nam sinh nào cũng phải thích Lâm Khả Anh.
"Thì ra, nực cười không phải bạn thân của cậu, mà chính là cậu."
"Cậu nhờ tôi giúp vào Đài Phát thanh, nhưng từ giờ đừng tới nữa." Lộ Thanh Viễn nói rõ ràng.
"Ý cậu là gì?" Lúc này Lâm Khả Anh mới chậm chạp hiểu nhận ra: "Cậu cũng không thích tôi nữa à?"
Cô ta dùng từ "cũng".
Tống Dự bây giờ đã bắt đầu công khai theo đuổi một cô gái trong đội tranh biện, mọi chuyện làm rất rầm rộ.
Không ngờ ngay cả Lộ Thanh Viễn cũng ngầm thừa nhận đã hết hứng thú với cô ta.
Lâm Khả Anh tự hiểu rõ, không có Tống Dự, không có Lộ Thanh Viễn, cô ta chẳng còn chút hào quang nào.
Cô ta nói: "Thì ra, tình cảm thích hay không thích của mấy cậu cũng dễ thay đổi thật."
"Đúng vậy." Lộ Thanh Viễn thản nhiên.
"Con trai ở tuổi này thích ai vốn dĩ cũng chỉ là chuyện thoảng qua, đúng không?"
Nhưng, có lẽ cũng sẽ có ngoại lệ.
Cuối cùng Lộ Thanh Viễn nói: "Chính tôi và Tống Dự luôn thích ganh đua, mới vô tình nâng cậu lên quá cao. Cho đến một ngày, tôi mới chợt tỉnh ra, thật ra cậu cũng chỉ là một người rất bình thường."
"Cái thích của cậu cũng không cần thiết để Yến Khâm biết, cậu làm bao nhiêu chuyện như vậy, trong mắt cậu ấy chưa từng có cậu. Bởi vì trong mắt cậu ấy, trong mắt Mạnh Vi Minh, cậu chỉ là người qua đường, thậm chí còn không tính là người bình thường. Vậy nên đừng có mà động vào Mạnh Vi Minh, Yến Khâm tàn nhẫn hơn tôi nhiều. Nếu cậu chọc giận cậu ấy, cậu tuyệt đối không gánh nổi hậu quả đâu."
"Về sau cứ làm một người bình thường đi, Lâm Khả Anh."
24
Trong những ngày cuối cùng của năm cũ, đội tranh biện giành được chức vô địch chung cuộc.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, Yến Khâm tham gia một cuộc thi mang tính tập thể.
Trước kia, chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi. Khoảng thời gian này, anh đã nói bao nhiêu lời, lại nghe bao nhiêu câu chuyện.
Khi giơ cao chiếc cúp, tiếng reo hò vang lên khắp nơi, vậy mà anh lại không hề cảm thấy ồn ào hay chói tai.
Ngược lại, cảm giác cũng không tệ.
Trên bảng vàng danh dự của chiếc cúp vô địch, tên của anh và Mạnh Vi Minh được khắc ngay cạnh nhau.
Tháng Mười Hai sắp kết thúc, ông ngoại tôi cũng kết thúc nhiệm kỳ cuối cùng của mình.
Trong buổi lễ chia tay do toàn trường tổ chức, thầy cô và học sinh cùng nhau tiễn ông ra khỏi cổng trường.
Tôi cũng hòa vào dòng người ấy, khoảnh khắc này, tôi chỉ là một người học trò của ông.
“Vi Minh.”
Vậy mà ngay khi vừa bước chân ra khỏi cổng trường, ông ngoại đã quay đầu lại, gọi tên tôi.
Từ trước đến nay, ông chưa từng tỏ ra thiên vị tôi ở trường, đây là lần đầu tiên ông gọi tôi đến trước mặt mọi người.
“Yến Khâm.”
Ông cũng gọi luôn tên anh.
Tôi và Yến Khâm cùng nhau bước tới trước mặt ông.
Ông nhìn chúng tôi, nói:
“Giờ đã đứng ngoài cổng trường, từ nay về sau, ông chỉ là ông ngoại của Nhiễm Nhiễm thôi.”
“Yến Khâm, cháu còn nhớ lời hứa giữa ông và cháu chứ?” Ông hỏi.
Yến Khâm trả lời: “Cháu luôn nhớ.”
Ông ngoại mỉm cười nói:
“Ban đầu ông yêu cầu hai đứa không được để người khác biết, hai đứa đã làm rất tốt, chắc cũng vất vả lắm rồi.”
“Có phải nghĩ rằng ông nghiêm khắc như vậy là vì muốn giữ thể diện của mình không?”
“Ông không cổ hủ như vậy đâu.” Việc ông có thể nói ra những lời này trước mặt mọi người, thực sự khiến người ta bất ngờ. “Yến Khâm, lúc ấy ông thấy hai đứa còn nhỏ quá, cháu có thể hiểu gì chứ? Chắc chỉ chơi đùa cho vui thôi, ông nghĩ nếu làm vậy thì đến một ngày cháu chơi chán rồi, cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến Nhiễm Nhiễm cả.”
Ông tiếp tục nói với Yến Khâm:
“Nhưng ông hoàn toàn không ngờ, đứa trẻ mà trong mắt ông vẫn chỉ là con nít như cháu, vậy mà chỉ trong hơn hai năm đã dùng hành động để chứng minh sự nghiêm túc của cháu với ông.”
“Lần sau gặp lại, Yến Khâm, cháu hãy nắm tay Nhiễm Nhiễm cùng đến gặp ông.”