Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13
Chưa bao giờ là vì mẹ anh thích, nên Yến Khâm mới chọn ở bên tôi.
Mà là bởi vì chính Yến Khâm thích tôi, nên gia đình anh cũng theo đó dành cho tôi rất nhiều sự quan tâm và yêu thương.
Chiều thứ Năm tuần này, tiết hai, lớp của Yến Khâm có giờ thí nghiệm.
Tan học từ tòa nhà thực nghiệm, trên đường quay lại lớp, Yến Khâm từ xa liếc nhìn siêu thị trong trường, rồi cứ thế đi thẳng về phía đó.
Lộ Thanh Viễn và Tống Dự cũng theo sau.
Tôi đang ôm gói khoai tây chiên, cùng Kỷ Thi chọn đồ uống trên kệ, ngón tay vừa chạm tới một lon nước trái cây.
"Thi Thi, cậu có muốn cái này không? Tớ mời cậu."
Nhưng Kỷ Thi không trả lời.
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp: "Ngon không?"
Tôi giật mình, lập tức va thẳng vào lồng ngực đối phương.
Yến Khâm đưa tay giữ lấy vai tôi, đỡ tôi đứng vững.
Sau đó rút luôn gói khoai tây chiên trong lòng tôi ra.
Tôi quay lại nhìn, mím môi: "Em..."
Anh lại cầm lon nước tôi vừa chạm vào, thấy là nước trái cây, cúi mắt xem kỹ bảng thành phần.
Chỉ có nước ép nguyên chất và nước tinh khiết, không có phụ gia gì khác, tạm coi là lành mạnh sạch sẽ.
Yến Khâm nói: "Nếu em muốn uống thì lấy nước trái cây, còn khoai tây chiên anh sẽ cất lại."
Tôi phụng phịu phồng má nhìn Yến Khâm, tỏ rõ sự bất mãn.
Yến Khâm khẽ cười: "Làm nũng cũng vô ích."
Bình thường Yến Khâm cũng không cấm ăn vặt.
Chỉ là gần đây hai đứa cùng nhau ăn trưa, Mạnh Vi Minh ăn còn chẳng bằng một con mèo.
Đồ ăn vặt đã ảnh hưởng tới bữa chính rồi.
Vài lần, anh cố tình đi ngang khu lớp Sáu, bắt gặp cô bạn gái của mình hào phóng chia hoa quả cho bạn cùng lớp.
Tan học xong còn ngoan ngoãn cho anh xem hộp cơm trống trơn.
Còn tưởng anh không biết.
Không quản chặt một chút, sau này thành thói quen thì càng đau đầu.
Thật ra tôi biết sớm muộn gì cũng bị anh bắt quả tang.
Anh cất lại gói khoai tây chiên, cầm lon nước của tôi, chuẩn bị đi tính tiền.
Tìm trong túi, mới nhớ ra không mang điện thoại theo, dặn tôi: "Nhiễm Nhiễm, về lớp xem giúp anh, điện thoại anh có để trong túi của em không?"
Buổi trưa tôi vừa thay ốp điện thoại cho anh. Chuyện nhỏ nên tôi cũng không nói.
Điện thoại của hai đứa là cùng một hãng, cùng một mẫu, mật khẩu cũng giống nhau, chính là ngày kỷ niệm của cả hai.
Nghe anh hỏi, tôi đoán chắc Yến Khâm nhầm điện thoại tôi là của anh, tiện tay nhét vào túi tôi luôn.
Tuy giờ đang dỗi anh, nhưng tôi vẫn gật đầu: "Ừm."
Yến Khâm lấy ví ra.
Không biết có phải vì ba người họ ở siêu thị hay không, mà chẳng mấy chốc, lượng người cũng đông hơn bình thường.
Người khác chỉ thấy nhóm của Yến Khâm, có vẻ do va phải cô bạn chuyển trường xinh đẹp nổi tiếng gần đây mà dừng lại một lúc.
Bên đó, ở góc kệ hàng, Tống Dự và Lộ Thanh Viễn chắn ở ngoài, không nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Chỉ thấy Yến Khâm cầm lon nước trái cây, ra quầy tính tiền.
Đứng trước quầy, anh lấy ví, rút tiền mặt, nhưng lại làm rơi một thứ gì đó.
Ánh bạc lấp lánh, vẽ nên một đường cong nhẹ.
Yến Khâm cụp mắt, nhanh chóng cúi người xuống.
Thứ đó vừa chạm đất đã bị bàn tay thon dài của anh che lại, được anh tự tay nhặt lên.
Trước giờ Yến Khâm chưa từng tới siêu thị trường học.
Đây là lần đầu tiên.
Không ít bạn học cùng lớp vừa đi thí nghiệm xong cũng theo vào.
Bao gồm cả Lâm Khả Anh, không ngờ họ lại chạm mặt Mạnh Vi Minh.
Người ta nói thứ Yến Khâm nhặt là một đồng xu.
Lâm Khả Anh cũng nhìn thấy, nhưng lại cảm thấy đó là một chiếc nhẫn bạc.
Chỉ có điều, chắc là cô ta nhìn nhầm thôi, sao Yến Khâm có thể mang theo nhẫn bên người được chứ?
14
Tôi về lớp, quả nhiên trong túi có điện thoại của Yến Khâm.
Thấy anh chỉ mua cho tôi mỗi lon nước trái cây, tôi lập tức cầm điện thoại anh, nghịch loạn hết giao diện.
"Vi Minh," Kỷ Thi để ý thấy hành động của tôi, nhỏ giọng nói, "Bình thường chúng tớ không add được số liên lạc của Anh Yến, nhưng tìm thì vẫn ra được."
"Nick WeChat của anh ấy là — Lucky Always RR."
"Hồi trước còn nghĩ cái nick đó quê mùa, chẳng hợp gì với hình tượng anh ấy."
"Còn tưởng cái hậu tố RR kia chỉ là bịa bừa."
Hôm đó Kỷ Thi cũng có mặt, nghe được lời Yến Khâm, cô ấy hỏi: "Thật ra, cái RR đó là biệt danh Nhiễm Nhiễm của cậu à?"
Đúng vậy, Lucky Always RR.
May mắn luôn ở bên Nhiễm Nhiễm.
Mà Yến Khâm chính là vận may của tôi.
Trong điện thoại tôi, cái tên ghi chú của anh từ trước đến nay chỉ có hai chữ — Lucky.
Sau khi ở bên nhau, thấy cách tôi lưu tên anh, Yến Khâm cũng đổi nick WeChat theo.
Không chỉ đơn thuần là Yến Khâm muốn tôi mãi may mắn thuận lợi.
Mà còn là, Yến Khâm mãi bên Nhiễm Nhiễm.
Tôi gật đầu xác nhận với Kỷ Thi.
Kỷ Thi ngơ ngẩn mất vài giây, cuối cùng cũng hỏi: "Vi Minh, hình như từ đầu cậu đã rất tin tưởng tớ, không sợ tớ kể hết ra ngoài sao?"
Tôi nắm chặt điện thoại Yến Khâm, đáp lời Kỷ Thi:
"Bởi vì Yến Khâm, anh ấy sẽ không để bất kỳ ai có thể làm hại tớ xuất hiện bên người tớ đâu."
Buổi tối, Yến Khâm đưa tôi về nhà.
Trước khi tôi xuống xe, anh lại gọi tôi: "Bảo bối."
Tôi quay đầu lại.
Anh dựa vào thân xe, kéo tôi vào lòng.
Yến Khâm vẫn luôn để ý tới cảm xúc của tôi: "Nhiễm Nhiễm, có phải tối nay em không vui không? Vì anh quản em à?"
"Không phải do anh đâu." Từ đầu tới cuối tôi đều không thực sự giận anh.
Tôi vòng tay ôm eo anh, tìm một chỗ thoải mái trong lòng anh dựa vào, ngẩng đầu lên, vẫn muốn thổ lộ với anh:
"Cuối buổi học hôm nay, có phát kết quả bài kiểm tra Toán nhỏ, khó thật luôn, hồi ở trường cũ em là học sinh giỏi, tới đây rồi ngay cả top 10 cũng không vào nổi."
Tôi có chút tủi thân: "Em còn nghe người ta nói, em là cháu ngoại của hiệu trưởng, mà thành tích lại bình thường thế."
Nghe vậy, Yến Khâm trầm mặc vài giây, bàn tay dịu dàng xoa lưng tôi, khẽ nói:
"Em không cần bận tâm bất kỳ lời nói của người khác, anh và ông ngoại đều biết em thực sự xuất sắc ở đâu."
"Hơn nữa, hai trường học lại khác hẳn nhau về chương trình và tiến độ." Yến Khâm nhẹ nhàng an ủi, vừa phân tích rõ ràng.
Trường cũ tôi học là trường quốc tế tư nhân, trường bây giờ lại thiên về chương trình đào tạo trong nước.
"Điểm số chỉ là tiêu chí đánh giá của họ, nhưng với em, tuyệt đối không phải tiêu chí duy nhất."
Nghe anh nói, lại được anh ôm vào lòng, tôi thấy dễ chịu hơn hẳn, tủi thân cũng hóa thành niềm vui.
Tôi rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn anh, giây phút ấy, tôi chỉ muốn...
Tôi nhỏ giọng nói với Yến Khâm:
"Anh hôn em một cái, em sẽ hết buồn."
Yến Khâm cúi đầu hôn tôi ngay lập tức.
Chúng tôi trao nhau một nụ hôn thật lâu, đến cuối cùng, anh còn nhẹ nhàng cắn môi tôi một cái, rồi mới chịu buông ra.