Cái tính chiếm hữu kỳ lạ của đạo trưởng.
Ánh mắt tôi sáng lên, ngước nhìn hắn.
Hắn thờ ơ nhìn lại tôi.
Tôi nắm lấy tay hắn, khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn, chớp mắt nói: “Chỉ cần đạo trưởng muốn.”
“Lúc nào cũng có thể là bạn trai của tôi.”
“Vậy tôi có thể là bạn gái của anh không?”
Bạch Dã không trả lời.
Hắn cúi người sát lại gần tôi, đôi mắt hẹp dài khẽ rũ xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ của tôi, lơ đãng cười khẽ:
“Chẳng phải ban đầu cô thích nhìn trộm tôi từ trong bóng tối sao?”
“Trước kia toàn là chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.”
“Sao đột nhiên lại trở nên bạo gan đến vậy.”
“Không sợ tôi thu phục cô à?”
Tôi vừa mừng vừa lo nói:
“Đạo trưởng, hóa ra anh để ý đến tôi sớm vậy sao, chẳng lẽ chúng ta là tình cảm từ hai phía à?”
Bạch Dã cười lạnh: “Đừng có đánh trống lảng, tại sao lại tiếp cận tôi? Trực giác mách bảo tôi là có lợi ích gì đó thúc đẩy cô.”
Tôi mấp máy môi, mở miệng định nói.
Nhưng lại không nói ra được một lời nào.
Mẹ kiếp, cái hệ thống chết tiệt.
“Quý cô ma nữ.”
Bạch Dã hạ thấp giọng hỏi:
“Cô muốn có được gì từ tôi?”
“Là đạo trưởng đó nha.”
Tôi khẽ cắn ngón tay đang mân mê môi mình của hắn.
Ánh mắt Bạch Dã tối sầm lại, hắn rút tay về.
Tôi nhân cơ hội vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn cúi xuống, cằm tựa lên vai hắn, thì thầm bên tai hắn:
“Đạo trưởng, anh đã từng yêu ai chưa?”
“Có muốn thử với tôi không?”
Tôi cắn nhẹ vành tai hắn.
Bạch Dã đẩy tôi ra, hắn không trả lời câu hỏi của tôi mà nâng mặt tôi lên, cười khẩy:
“Quý cô ma nữ xinh đẹp lại còn giỏi quyến rũ người khác như vậy.”
“Chắc hẳn đã yêu đương nhiều lắm rồi nhỉ?”
Tôi đứng dậy, đẩy hắn ngã xuống sofa:
“Tôi nói chưa từng yêu, đạo trưởng cũng chẳng tin.”
“Yêu hay chưa, chúng ta đều là người lớn cả rồi.”
“Đạo trưởng cứ thử xem sao.”
Tôi cởi cúc áo sơ mi của Bạch Dã, đầu ngón tay lần theo cơ bụng hắn, đang luồn xuống dưới thì bị hắn ngăn lại.
“Sao thế đạo trưởng?”
Ngón tay tôi luồn vào tóc hắn, cười khẽ:
“Chẳng lẽ đạo trưởng không dám ư?”
Bạch Dã không tức giận, khóe môi thoáng ý cười, giọng nói hơi lạnh lùng: “Cô có biết mình đang làm gì không?”
“Đều là người lớn cả rồi, đạo trưởng ngây thơ vậy sao, tôi thích đạo trưởng, đương nhiên là muốn làm chuyện người lớn với đạo trưởng rồi.”
Tôi cúi xuống hôn hắn.
Bạch Dã nghiêng mặt tránh đi.
Giọng hắn có vẻ lơ đãng, nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt tôi, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của tôi mà hỏi:
“Cô thích tôi đến vậy sao?”
“Ngay từ lần đầu gặp đạo trưởng.”
“Trái tim tôi đã thuộc về đạo trưởng rồi.”
“Thích theo bản năng.”
“Thích đến mức không kìm lòng được.”
Tôi cố nặn ra vài giọt nước mắt, tỏ bày tình ý.
Ánh mắt hắn tối sầm, lơ đãng nhắc nhở:
“Tôi nặng về dục vọng.”
“Tôi chấp nhận!”
Bạch Dã thờ ơ ngước mắt nhìn tôi.
Tôi giả vờ đỏ mặt cúi đầu:
“Vậy đạo trưởng nhất định phải nhẹ tay một chút nhé.”
“Tôi vẫn sợ đau lắm.”
Bạch Dã cười khẩy một tiếng, đè tôi xuống dưới thân hắn.
Đầu ngón tay hắn dịu dàng vén lọn tóc mai của tôi ra sau tai, rồi nâng mặt tôi lên hôn. Tay kia của hắn đan vào tay tôi, đầu lưỡi hắn quấn quýt lấy lưỡi tôi:
“Quý cô ma nữ xinh đẹp.”
“Tính chiếm hữu của tôi cũng rất mạnh.”
“Để tôi mà phát hiện có tên ma nam nào dám quyến rũ cô.”
“Tôi sẽ giết hắn trước.”
Hắn giữ gáy tôi hôn sâu hơn.
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Tại sao không nên khóc trước mặt Bạch Dã.
Vì thật sự sẽ chết đó.
Đây là lần đầu tiên của tôi.
Hắn dỗ ngon dỗ ngọt:
“Ngoan, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Hắn giọng khàn khàn, khẽ khàng dỗ dành.
“Khi cục cưng khóc trông xinh thật đấy.”
Lúc Bạch Dã không lạnh lùng.
Giọng nói vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ.
12.
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy.
Ngoài việc cảm thấy cả người như sắp rụng rời.
Thì phần nhiều là cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Chẳng trách ma quỷ lại thích hút dương khí của con người.
Trí nhớ cũng tốt hơn hẳn.
Tôi muốn ngồi dậy lại bị Bạch Dã ôm trở lại.
“Em muốn dậy, đạo trưởng…”
Hắn đặt cằm trên vai tôi, cọ nhẹ, giọng nói sau khi thỏa mãn vừa khàn vừa trầm, mang theo cơn buồn ngủ rũ rượi:
“Ngủ với anh thêm chút nữa.”
Chỉ có thể nói đạo trưởng quả không hổ danh là kẻ cuồng công việc.
Thể lực tốt, sức bền cao.
Thức đến tận bốn giờ sáng mới ngủ.
Lúc hắn tỉnh lại lần nữa, đã là ba giờ chiều.
Tôi đang ngồi trước máy tính chơi cờ vây.
Hắn tắm rửa vệ sinh cá nhân xong thì ôm tôi vào lòng.
“Đạo trưởng có muốn chơi không?”
Tôi không thoải mái định đứng dậy, lập tức bị hắn ôm eo, cằm hắn tựa vào vai tôi, khẽ nói: “Em chơi đi.”
“Em chơi không giỏi.”
Bị cao thủ nhìn một con gà mờ chơi game.
Gà mờ sẽ chỉ chơi càng thêm gà thôi.
“Anh dạy em.”
Bạch Dã di chuột rồi bắt đầu một ván mới.
Tay cầm tay chỉ tôi cách nhấn bàn phím.
Từ chỗ không quen lúc đầu, tôi lại thật sự vào tay, tay Bạch Dã đã sớm buông tôi ra. Đến khi đồng đội nhờ tôi mà giành chiến thắng.
Tôi phấn khích quay đầu lại, mắt sáng rỡ:
“Đạo trưởng, thắng thật rồi.”
“Ừm.”
Chàng trai trẻ rũ mi mắt, ánh nhìn tối lại, nâng cằm tôi, hôn tôi từ phía sau.
Tôi bị hắn xoay người lại, quỳ xuống bên cạnh hắn.
Dây áo trên vai trượt xuống.
Tôi che miệng hắn, khổ não nói:
“Đạo trưởng, lát nữa quần áo lại bẩn mất.”
Hắn kéo tay tôi, hôn nhẹ rồi áp môi lên vành tai tôi, giọng mơ hồ:
“Lát nữa tắm chung.”
Trước và sau khi ở bên Bạch Dã.
Hắn như biến thành hai người hoàn toàn khác.
Thời gian hắn hoàn thành ủy thác nhanh gấp đôi bình thường.
Mỗi ngày tan làm đều mua một bó hoa về.
Đốt loại hương an hồn đặc chế xin từ Cục Điều Tra, hỏi tôi thích mùi hương nào, ở nhà thì ôm tôi không rời nửa bước.
Có điều, do giờ làm việc của tôi và hắn khác nhau, nên thời gian gặp mặt cũng không nhiều.
“Nghỉ việc đi, thế nào?”
Bạch Dã chơi game xong, đè tôi ra hôn một lúc, đầu ngón tay quấn lấy tóc tôi, lười biếng và tùy ý nói:
“Anh cũng có chút tài sản, đủ nuôi quý cô ma nữ.”
“Nhưng em là ma, đâu có tiêu tiền.”
Tôi tò mò hỏi: “Đạo trưởng yêu công việc như vậy, mỗi lần ủy thác kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Ừm…”
Hắn lười biếng ngẩng đầu, suy nghĩ rồi nói:
“Có ủy thác nửa ngày, ủy thác dài nhất thì một năm, ít thì một hai vạn, nhiều thì—”
Hắn kéo dài giọng, nói khẽ:
“Có cái tám chữ số, có cái chín chữ số.”
“Nhưng khá nguy hiểm, liên quan đến người ở cả nhân gian lẫn Minh Giới, nước rất sâu.”
“…Chẳng trách đạo trưởng lại yêu công việc đến thế.”
“Cũng không hẳn.”
Bạch Dã nhướng mày, chọc nhẹ vào má tôi:
“Thích em hơn.”
Tôi nắm lấy tay hắn, lắc đầu nói:
“Nhưng em không thể nghỉ việc được, nghỉ việc chán lắm, em không rời khỏi đây được, chỉ có thể ở trong khu nhà này thôi.”
Bạch Dã chống cằm, vẻ mặt trở nên đăm chiêu.
Sau ngày hôm đó.
Hắn bận rộn hơn thường lệ.
Thậm chí còn liên lạc với người anh trai đã lâu không gặp.
Bạch Thương là một lãnh đạo cấp cao ở Cục Điều Tra.
Điểm tình yêu đã đạt mức tối đa.
Tuy nhiên, hệ thống lại mang đến một tin còn tệ hơn, nó giải thích rằng có quá nhiều linh hồn muốn tái tạo nhục thân.
Xếp hàng đến lượt tôi thì phải cần thêm bốn mươi năm nữa.
[Hay là để bên này sắp xếp cho cô đi đầu thai nhé?]
Nó cẩn thận nói.
Tôi nhớ lại những lời lẽ thiếu tự tin trước đây của cái hệ thống chết tiệt này, dường như đã hiểu ra.
“Tao mong mày mãi mãi bị nhốt trong tù.”
Cả ngày hôm đó tôi không thèm để ý đến cái hệ thống chết tiệt.
Nhưng sự đã rồi, dù rất tức giận, tôi vốn không phải là người hay tự dằn vặt mình, bèn hỏi nó câu hỏi cuối cùng:
“Ít nhất cũng phải nói cho tao biết tại sao lại cần điểm tình yêu.”
[Hành tinh của tôi không giống hành tinh của các người, nó thuộc về một thế giới đa chiều cao hơn. Điểm tình yêu sau khi được tinh luyện sẽ chỉ còn lại tình yêu thuần khiết.]
[Một số khách hàng tranh nhau mua, đối với những người không có được tình yêu, thì tình yêu là đau khổ và tàn nhẫn. Tình yêu thuần khiết có thể dùng làm thuốc, ngoài việc để tự gây tê bản thân, còn có thể dùng để nuôi dưỡng quái vật.]
[Một chuỗi cung ứng khá tốt.]
“Là chuỗi cung ứng mờ ám thì có?
“Chẳng trách phải ngồi tù vũ trụ.”
[Không, hoàn toàn ngược lại, một số đế quốc đều ngầm thừa nhận tính hợp pháp của hành vi này. Tôi là nhân viên của một chuỗi cung ứng hợp pháp, khác với bọn buôn bán lậu kia.]
“Mày cũng chẳng tốt đẹp gì hơn đâu, đồ lừa đảo chết tiệt.”
Hệ thống im bặt, không hề phản bác tôi.
Không thể tái tạo nhục thân.
Vậy thì tôi chỉ còn cách đi đầu thai thôi.
Bạch Dã nhắn tin cho tôi.
Nói rằng hai ngày nay hắn tạm thời không về được.
Hai ngày nay mưa dầm dề, mưa và gió táp vào mặt, tôi ngồi dưới mái hiên, buồn bã nghe tiếng mưa rơi rất lâu.
Lúc Bạch Dã trở về.
Hắn vừa mở cửa đã quấn lấy tôi hôn một lúc lâu.
“Có nhớ anh không?”
Tôi không trả lời hắn, cảm thấy hơi chột dạ.
Ăn cơm xong.
Hắn đốt một nén hương mang theo chút thanh khiết của hoa sen.
Lúc Bạch Dã lại định hôn tôi.
Tôi nghiêng mặt tránh đi.
“Sao thế?”
Hắn xoay mặt tôi lại.
Tôi không dám nhìn vào mắt hắn, khó khăn nói:
“Đạo trưởng, em thấy, chúng ta một người là ma nữ, một người là đạo sĩ, có chút không hợp.”
“Không hợp chỗ nào?”
Bạch Dã nhíu mày, nhưng giọng điệu vẫn còn ôn hòa: “Đâu phải hôm nay em mới biết chuyện này.”
“Nhưng như vậy không công bằng với anh, đạo trưởng, em sẽ hút dương khí của anh… Anh cũng không thể cả đời bị nhốt cùng em ở đây được…”
Tôi đứng dậy, vừa đi được một bước thì tay bị bị hắn nắm, đè xuống giường.
Chàng trai trẻ gạt đi những lọn tóc rối trước trán tôi, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng lướt trên mày mắt tôi, lơ đãng hỏi:
“Vậy là có ý gì?”
“Người và ma khác đường.”
“Chúng ta chia tay đi.”
Lời vừa dứt.
Chàng trai trẻ cười khẩy một tiếng, giọng nói trong trẻo mà dễ nghe lặp lại hai chữ “chia tay”, rồi tự lẩm bẩm:
“Trước thì tốn bao công sức để tiếp cận tôi.”
“Sau lại chia tay với tôi một cách khó hiểu.”