“Quý cô ma nữ.”
“Có phải em thật sự thấy tôi rất tốt tính không?”
“Nên mới không chút kiêng dè mà thoải mái đùa giỡn với tôi như vậy.”
Bạch Dã không có biểu cảm gì thì còn đỡ.
Lúc cười, đôi mắt cong cong ấy khẽ rũ xuống, cái vẻ thờ ơ mà lạnh lùng đó, tuy ánh mắt rất sảng khoái nhưng thật sự có cảm giác áp bức.
Hắn buông tôi ra, đi ra phòng khách lấy thứ gì đó.
Đương nhiên tôi không dám ở lại lâu.
Vừa định bay qua cửa sổ trốn đi.
Giây tiếp theo, một lá bùa vàng được ném lên cửa kính.
“Đạo trưởng, thật ra chuyện chia tay là do em nhất thời nghĩ ra thôi, chúng ta có thể nói chuyện lại được mà.”
Bạch Dã quay lại từ phòng khách, phớt lờ sự hối hận của tôi, nắm lấy cổ chân tôi quấn dây trói quỷ lên rồi lại lấy thêm một ít dây đỏ và chuông vàng.
Hắn quỳ trên giường, dùng dây đỏ trói hai cổ tay tôi lại, giơ lên quá đầu, nhìn xuống tôi từ trên cao, lạnh lùng nói:
“Không phải nói thích tôi sao?”
“Quý cô ma nữ——”
Hắn kéo dài giọng, cười khẽ:
“Hôm nay chúng ta chơi cho tới bến.”
Tôi xin rút lại những lời trước đây.
Bạch Dã hoàn toàn không phải kiểu người lãnh cảm.
Lúc tình cảm dâng trào.
Đầu ngón tay hắn lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, giọng điệu âm u: “Khóc cái gì?”
“Người và ma khác đường cũng đâu phải chuyện gì to tát.”
“Hôm nay ra sức hơn chút nữa đi.”
“Ngày mai, bản đạo trưởng sẽ chết cùng với em.”
Vậy thì anh điên thật rồi, đạo trưởng ạ.
Ma nữ xinh đẹp quyến rũ cũng có ngày “lật xe”.
Đừng dễ dàng chọc vào kẻ cuồng chấp đến điên cuồng.
“Sẽ chết mất…”
Tôi cố gắng bò xuống gầm giường.
Chàng trai trẻ nắm lấy cổ chân tôi, cười lạnh:
“Em chết rồi mà.”
13.
Tôi bị Bạch Dã dùng dây trói quỷ trói lại.
Tạm thời không thể đi đầu thai được.
Hệ thống nói nó phải đi trước một bước.
Đợi đến khi nào tôi trốn thoát được.
Khi nào muốn đầu thai chỉ cần niệm trong lòng hệ thống 100 lần thì nó sẽ xuất hiện.
Ban ngày Bạch Dã có úy thác.
Khi hắnnnghỉ ngơi hoặc trở về đều ôm tôi chơi hai ván game, rồi sau đó là chuyện tình ái bất di bất dịch.
Hắn thay tôi xin nghỉ việc.
Chuyển vào thẻ tôi số tiền gấp mười lần lương.
"Đều là của em."
Chàng trai nhét hết thẻ ngân hàng của mình cho tôi.
Giữ gáy tôi rồi hôn tôi.
"Em cần tiền làm gì."
Tôi lại ném thẻ của hắn vào người hắn.
"Chỉ là không được ra khỏi tiểu khu thôi mà, trước kia khi em chưa đi làm, em sống ở đây thế nào?"
Hắn thờ ơ chế nhạo tôi.
Tôi đi tới cắn hắn.
Bạch Dã véo má tôi:
"Ai nói tiền không có tác dụng?
"Không phải em vẫn luôn muốn ra ngoài chơi sao?"
Trong ánh mắt hoang mang của tôi.
Bạch Dã móc ra một mặt dây chuyền ngọc bích màu xanh lam từ trong túi, đeo lên cổ cho tôi.
"Đây là cái gì vậy?"
Tôi sờ thử, thấy ấm áp.
Bạch Dã xoa đầu tôi, khẽ nói:
"Anh trai anh thay anh xin Cục Điều tra, có thể nuôi dưỡng hồn phách, muốn đi đâu cũng được, ngày nắng cũng có thể đứng dưới mặt trời trong thời gian ngắn, không đến nỗi hồn bay phách tán."
"Xin cũng cần tiền à?"
"Dù sao thì cũng không rẻ."
Tôi quả thực cảm thấy sự giam cầm của tiểu khu đối với tôi gần như không còn, tò mò nhìn anh, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Một lần ủy thác cao nhất trong một năm."
Tôi trố mắt: "Đắt thế, làm bằng vàng, bằng bạc à? Em đi làm phải mấy đời mới đủ?"
"Vàng bạc làm sao đắt bằng thứ này được.
“Quý cô ma nữ.
"Thế này có thể trả được hai lần ân tình của em chưa?"
Bạch Dã cởi sợi dây trói quỷ trên cổ chân tôi ra rồi ngồi trên giường chống cằm nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười hỏi:
"Bây giờ, quan hệ của chúng ta là gì?"
Tôi khoác vai anh, dỗ dành:
"Chúng ta chưa từng chia tay mà.
"Anh vẫn luôn là đạo trưởng tốt của em.”
Hắn không hề động lòng, mặc kệ tôi hôn hắn bao nhiêu lần.
Hắn trìu mến cắn nhẹ vào dái tai tôi, đôi mắt cụp xuống u ám, giọng điệu đầy nguy hiểm đe dọa:
"Nếu để anh phát hiện em dám chạy."
Tôi vòng tay qua cổ hắn, chọc nhẹ vào má hắn, nghiêng đầu cười nhạt nói: "Đạo trưởng, thực ra trước đây em đều lừa anh cả, người em yêu nhất vẫn luôn là anh mà."
Hai tay Bạch Dã chống bên người, ngửa cổ lên, lười biếng cụp mắt nhìn tôi đang dựa vào người hắn, khóe môi cong lên, nhưng lại cố tình hừ lạnh nói:
"Là thật hay giả, xem biểu hiện của em đã."
Tôi nhìn hắn dùng dây đỏ trói tay mình lại.
Im lặng trong giây lát.
Tôi không biết mình có biểu hiện được không.
Nhưng đạo trưởng à, anh thì đúng là rất biết cách biểu hiện rồi.
(Hết)