Dạy Lan Cách Bắt "Cá" - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hay là mắt tôi có vấn đề?


Tôi dụi mắt, mở to mắt ra nhìn.


Chỉ thấy Giang Phong lạnh lùng gỡ đôi tay mảnh khảnh của Ôn Miên ra, cô ấy khóc như mưa, anh ấy thì vẫn không hề động lòng.


"Hãy ở bên Bách Lan cho tốt, hai chúng ta chỉ là bạn học."


Ôn Miên cố chấp ôm lấy eo anh trai một lần nữa: "Giang Phong, em chỉ hỏi anh có thích em không."


Giang Phong trả lời lạc đề: "Hai người đã định sẵn phải liên hôn, đừng phá hỏng mối quan hệ của tôi và Bách Lan."


Nói xong anh ấy dùng sức gỡ tay Ôn Miên ra, Ôn Miên kìm nén hỏi: "Vậy còn em thì sao, không có em anh cũng sẽ không hối hận sao?"


Giang Phong không trả lời, ôm quả bóng rổ quay đầu đi thẳng.


Tôi chưa bao giờ thấy anh lạnh lùng vô tình như vậy, đây còn là Giang Phong hay thích cà khịa, miệng lưỡi không tha người sao?


Ôn Miên che mặt ngồi thụp xuống khóc một lúc, sau khi nhận một cuộc điện thoại, thì gật đầu rồi đi về phía cổng trường.


Tôi ma xui quỷ khiến đi theo sau.


Cô ấy lau nước mắt, thành thạo ngồi lên ghế phụ của chiếc Maybach của Bách Lan rồi phóng đi.


Tôi đứng dưới nắng, có chút choáng váng.


Chuyện này, loạn như một nồi cháo, nhân lúc còn nóng thôi thì húp luôn đi.


12


Tôi gọi điện liên hoàn cho Giang Phong đến nhà ăn, anh ấy uể oải ngồi đối diện tôi, ngay cả khi tôi gắp mất cái đùi gà của anh ấy, anh ấy cũng không có phản ứng gì.


"Anh này, sao anh trông như vừa thất tình thế."


"Ăn cơm cũng không bịt được miệng em à? Người thất tình là em chứ?"


Tôi bĩu môi: "Em thất tình mà vẫn ăn được, anh không thất tình sao lại không động đũa?"


Giang Phong lườm tôi một cái, cầm đũa lên ăn một cách qua loa.


Tôi giả vờ hỏi vu vơ: "Anh ơi, sao em chưa bao giờ thấy anh yêu đương vậy?"


"Còn không phải vì em sao."


Tôi trợn tròn mắt: "Em tốt đến mức khiến anh không nhìn thấy những cô gái khác luôn à?"


"Giang Tiểu Ngư, liêm sỉ của em đâu rồi?"


"Anh ơi anh à, không cần phải thế đâu, tuy em thông minh, chăm chỉ, đảm đang, hiểu chuyện lại đáng yêu, nhưng anh cũng không thể yêu cầu ai cũng xuất sắc như em được."


Giang Phong làm bộ nôn ọe, nhìn tôi với vẻ ghét bỏ: "Giang Tiểu Ngư, anh nhớ cái gương anh mua cho em không có bị mờ đâu mà, có chút liêm sỉ đi được không?"


Tim tôi đau nhói: "Em sẽ nói với mẹ là anh chê em xấu."


Vừa rút điện thoại ra thì anh ấy đã đầu hàng: "Đừng, đừng, em là thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu vô địch, anh xấu nhất, anh là yêu tinh."


Tôi cười hì hì rồi hỏi: "Anh, anh sắp tốt nghiệp đại học rồi mà không yêu đương thì không thấy tiếc à?"


"Chăm sóc một mình em đã đủ mệt rồi, anh còn yêu đương, để bạn gái cùng anh hầu hạ em à?"


Tôi lắc đầu không phục: "Nếu anh có người yêu, em chắc chắn sẽ không bám lấy anh nữa, chẳng phải thấy anh độc thân nên em mới sai vặt anh thôi sao?"


Giang Phong cười lạnh: "Vậy thì em đúng là quan tâm chu đáo ghê, anh cảm ơn em nhé."


"Cảm ơn em thì không cần, anh giúp em làm lành với Bách Lan là được rồi."


"Em vẫn chưa từ bỏ à? Thích cậu ấy đến thế sao?"


"Em chỉ thích anh ấy thôi, em hối hận vì đã chia tay rồi, dù thế nào em cũng muốn ở bên anh ấy."


Giang Phong nhìn tôi một lúc lâu không nói gì.


"Thích thì phải dũng cảm, nhà họ Giang không có kẻ hèn nhát, anh nói xem có đúng không anh?"


Anh trai vẫn không để ý đến tôi, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.


Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy lay lay: "Anh ơi, em không quan tâm, em chỉ muốn Bách Lan thôi, món quà em chuẩn bị từ lâu vẫn chưa kịp tặng anh ấy."


Không nhìn thấy biểu cảm của anh trai, tôi chỉ có thể tăng cường độ làm phiền: "Anh ơi, anh ơi, anh ơi."


"Em muốn Bách Lan, Bách Lan, Bách Lan."


"Giang Ngư không có Bách Lan sẽ ăn không ngon ngủ không yên đâu, anh——————"


Giang Phong bất lực hất tay tôi ra đứng dậy: "Bảy rưỡi tối nay anh qua đón em đến tiệc sinh nhật cậu ấy, đừng có mặc mấy cái mảnh vải rách của em đấy, không thì anh gửi đoạn ghi âm tiếng quỷ khóc thần gào vừa rồi của em cho Bách Lan đấy."


Anh ấy giơ giơ đoạn ghi âm vài phút trên điện thoại lên.


Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Vâng ạ, anh trai."


13


Tôi đang ở ký túc xá, đứng trước một giường đầy quần áo để lựa chọn, thì Tiểu Hạc ôm một chiếc hộp về.


"Tiểu Ngư, anh trai cậu bảo cậu thay bộ này, nửa tiếng nữa mà không thấy cậu xuống lầu thì anh ấy sẽ lên ném cậu xuống."


Tôi mở ra xem, là một chiếc váy dạ hội màu tím nhạt lấp lánh, kiểu dáng này không giống gu của Giang Phong, mắt thẩm mỹ của anh ta không tốt đến vậy.


Tôi nhanh chóng sửa soạn xong rồi cùng anh trai ra ngoài, chỉ là suốt đường đi anh ấy im lặng, miệng mím thành một đường thẳng.


Thấy anh ấy lái xe vào cổng khu biệt thự trên đồi nổi tiếng, tôi không nhịn được trêu anh: "Anh này, nhà mình sắp phá sản rồi à? Chúng ta hết tiền rồi sao?"


"Em đang nói linh tinh cái gì vậy?"


"Anh đừng bán em cho ông già nhà giàu nào nhé, em sẽ học hành chăm chỉ, cố gắng kiếm tiền~"


Anh ấy tức đến bật cười, đỗ xe xong liền mở cửa cho tôi: "Cái con heo lười chỉ giỏi ăn, chẳng được tích sự gì như em, ngoài Bách Lan ra thì ai thèm chứ."


"Anh liếm môi đi, coi chừng tự đầu độc chết mình đấy."


Đúng lúc này, Ôn Miên trong trang phục lộng lẫy đi về phía chúng tôi, anh ấy vội vàng bỏ tôi lại rồi chạy mất.


Chậc, kẻ hèn nhát duy nhất của nhà họ Giang.


Ôn Miên đẹp như một nàng tiên, đến trước mặt tôi còn chân thành khen tôi xinh.


Tôi không biết chúng tôi nên được xem là mối quan hệ gì, nhưng vẫn xin lỗi cô ấy vì lần trước đã không đáp lại lời chào.


"Không sao đâu Giang Ngư, cậu cứ chơi vui vẻ nhé, Bách Lan đến rồi kìa."


Cô ấy vỗ nhẹ tay tôi rồi đi về phía Giang Phong đã biến mất.


Vừa quay người lại đã thấy Bách Lan đang đi về phía tôi, anh mặc một bộ vest màu be nhạt, áo gile cùng tông phối với nơ cổ điển, toát lên vẻ thanh lịch, quý phái, đúng chuẩn một công tử dịu dàng.


Đẹp trai ngời ngời, anh ấy thì ngời ngời, còn tôi thì ngơ ngác.


"Ngẩn ra rồi à?"


Tôi nắm lấy bàn tay đang huơ huơ trước mặt mình, nuốt nước bọt: "Tối nay anh Bách Lan mặc đẹp trai thế."


Khóe miệng Bách Lan nhếch lên: "Lại là anh Bách Lan rồi, không phải ông già nữa à?"


"Không già, không già, thơm ngon, dẻo dai vừa đủ."


Anh kéo tôi sang một bên, ôm eo tôi: "Giang Ngư, em đừng chia tay anh, chuyện Ôn Miên chỉ là hiểu lầm thôi."


Tôi bị giọng nói từ tính của anh mê hoặc đến quay cuồng, điên cuồng gật đầu.


"Không chia tay, không chia tay, em yêu anh nhất."


"Anh cũng yêu em nhất, Giang Ngư."


Tôi nghe vậy thì sững người, anh cười rồi dẫn tôi vào nhà, đi lên lầu, trên đường đi bị mọi người nhìn ngó khiến tôi hơi ngại.


Đến phòng anh, anh trực tiếp đẩy tôi vào cửa, hôn một cách bá đạo nhưng vẫn kiềm chế, cho đến khi tôi không thở nổi, anh mới sờ vào khuôn mặt đỏ bừng của tôi.


"Một lát nữa anh và Ôn Miên sẽ nói rõ với ba mẹ hai bên, chúng anh không muốn bị họ trói buộc, chúng anh chỉ là lớn lên cùng nhau, chưa bao giờ có tình cảm nam nữ."


Tôi chớp chớp mắt, nhìn Bách Lan với vẻ vô cùng nghiêm túc, anh lại cúi đầu hôn tôi.


"Giang Ngư, anh đã đợi em hai năm, khó khăn lắm mới khiến em thích anh, em đừng có vì những chuyện không đâu mà bỏ rơi anh."


"Hai năm gì cơ?"


"Giang Ngư đáng yêu như vậy, làm sao có thể chỉ có mình em rung động được."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo