Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Bách Lan đã đi rồi, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Anh trai tôi chắc chắn biết anh đã thích tôi từ lâu.
Có phải vì Ôn Miên mà anh trai mới không muốn tôi và Bách Lan ở bên nhau?
Mặc dù Bách Lan nói anh sẽ giải quyết mọi vấn đề rồi đến tìm tôi, nhưng tôi không tin những người còn chưa tốt nghiệp đại học như họ có thể chống lại được gia đình.
Tôi ra khỏi phòng anh, đi chưa được hai bước đã lạc đường.
Kiểu nhà như lâu đài này tôi chưa từng thấy bao giờ!
Đang định gọi điện thoại thì nghe thấy tiếng cãi vã từ căn phòng hé cửa bên cạnh.
Có giọng của Bách Lan.
Tôi lại lén lút ló đầu vào xem, vừa nhìn đã giật mình.
Trong phòng sách, bốn vị trưởng bối trông có vẻ rất giàu có đang ngồi trên sofa, Bách Lan đứng quay lưng về phía tôi, Ôn Miên ngã ngồi trên đất, còn anh trai tôi thì quỳ một chân bên cạnh cô ấy.
Ba của Ôn Miên tức giận chỉ vào cô ấy: "Từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ cãi lời chúng ta, bây giờ con định vì thằng nhóc ranh này mà làm chúng ta tức chết à?"
"Con đã nghe lời ba mẹ hai mươi mốt năm, chưa bao giờ nói không, bây giờ con không thể một lần lựa chọn cuộc sống mình muốn sao?"
Mẹ cô ấy đến đỡ, nhưng bị cô ấy hất ra.
"Ba mẹ cứ nhất quyết đưa con ra nước ngoài một năm, nhưng con đã thích Giang Phong ba năm rồi! Nếu cứ lùi bước nữa con sẽ phát điên mất, con không thích Bách Lan, con đã nói với ba mẹ rồi, chuyện chúng con liên hôn là không bao giờ có thể xảy ra, tại sao ba mẹ lại không nghe chứ?"
Ôn Miên nói đến cuối cùng đã khóc nức nở, Giang Phong không thể nhịn được nữa liền ôm chầm lấy cô ấy.
"Giang Phong không hề kém cạnh con, chú Ôn đừng cố chấp chuyện liên hôn nữa, hãy tác thành cho Ôn Miên đi ạ."
Bách Lan vừa dứt lời, ba anh đã nhanh chóng tiến lên tát anh một cái: "Hỗn xược, mày không cưới Tiểu Miên, nhà họ Bách cũng sẽ không cho mày cưới người khác."
Tôi có chút ngứa răng.
Thời đại nào rồi mà còn quản chuyện yêu đương hôn nhân của con cái?
Bách Lan bật cười, mẹ anh dịu dàng vỗ về: "Con trai, đừng nhất thời bồng bột, con yêu đương thì cứ yêu, nhưng kết hôn vẫn phải là với Tiểu Miên."
Bách Lan quay sang Giang Phong: "Anh Phong, em về làm rể nhà anh được không?"
Cảnh tượng càng thêm hỗn loạn, trong lúc gà bay chó sủa, không biết Ôn Miên lấy dũng khí từ đâu ra kéo anh trai tôi đứng dậy.
"Con chỉ muốn ở bên Giang Phong, nếu ba mẹ không chấp nhận thì cứ coi như không có đứa con gái này!"
Chuyện đến mức này luôn rồi?
Ôi trời, tôi đang hóng chuyện ở hàng ghế đầu đây này.
15
Bách Lan kịp thời chen vào: "Con không thể không có Giang Ngư, mọi người đừng ép chúng con nữa!"
Ba anh tức giận không kiềm chế được: "Tao sẽ không để mày cưới một người phụ nữ không ra gì!"
"Giang Ngư không phải người như vậy!"
Giang Phong, người vẫn luôn kìm nén, và Bách Lan đồng thanh phản bác.
Bố của Ôn Miên xông đến kéo cô ấy, thấy cô ấy ôm chặt Giang Phong, tức giận giơ cao tay: "Không ai được phá hoại hôn sự của hai nhà Bách - Ôn."
Tôi lao tới như một mũi tên, nắm lấy tay ông ta, ông ta tức giận nhìn tôi nhưng không thể động đậy.
"Chú ơi, chú không được đánh anh trai cháu đâu."
Ông ta vừa tức vừa bực, không thể gỡ tay ra được, vội vàng la lớn "con nhỏ chết tiệt buông tay ra".
Bách Lan nhíu mày bước tới, mấy vị trưởng bối liền gọi vệ sĩ đến khống chế tôi.
Giang Phong định kéo tôi đi, nhưng Bách Lan đã nhanh hơn một bước ôm tôi vào lòng.
"Ai dám động vào cô ấy? Cứ phải làm ầm lên đến mức không thể cứu vãn mới vừa lòng sao?"
Bách Lan gầm lên, tất cả mọi người đều dừng lại.
Có lẽ chưa ai từng thấy vẻ bá đạo của anh, tất cả đều nhìn anh chằm chằm.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.
Anh dịu mặt xuống, đưa tay vuốt má tôi, Giang Phong liền kéo tôi qua.
"Đừng để Tiểu Ngư dính vào chuyện này."
Bốn vị trưởng bối kia, mặt mày tái mét.
4 chọi 4, thi đấu công bằng.
Ôn Miên kéo tay tôi: "Tiểu Ngư, cậu đi với mình, để họ giải quyết."
Bách Lan cười dịu dàng với tôi: "Đến phòng anh đợi anh, không được chạy đi đâu đấy."
Tôi ngoan ngoãn đi cùng Ôn Miên, không biết Giang Phong và Bách Lan có thuyết phục được bốn vị trưởng bối kia không.
Ôn Miên kéo tôi ra vườn hoa sau nhà, tôi không hiểu: "Không phải là đến phòng Bách Lan sao?"
Đôi mắt đỏ hoe của cô ấy ánh lên nụ cười: "Mình lớn lên cùng cậu ấy, nhưng chưa bao giờ vào phòng cậu ấy, thôi không đi nữa."
Tiếng nhạc của bữa tiệc vẫn còn vang lên, chúng tôi ngồi trên ghế nói chuyện, không lâu sau Giang Phong và Bách Lan xuống lầu tìm chúng tôi.
Ôn Miên đứng dậy đi về phía Giang Phong, nói: "Giang Ngư, hôm nay là ngày khó quên nhất của mình."
Những người yêu nhau cuối cùng cũng đến được với nhau, tôi cũng mừng cho họ.
Giang Phong bước tới, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi tôi: "Giang Tiểu Ngư, em không nói gì không nên nói với chị dâu em đấy chứ?"
"Chuyện gì là không nên nói? Là chuyện anh bảy tuổi còn tè dầm, mười tuổi rơi xuống gầm giường ngủ với chó à?"
"Giang Tiểu Ngư!"
"Anh còn biết xấu hổ không Giang Phong? Hai người không phải chỉ là bạn học thôi sao? Sao bây giờ không quan tâm đến mối quan hệ với Bách Lan nữa rồi?"
Anh ấy nhanh chóng phản ứng lại rồi làm bộ muốn đánh tôi, Bách Lan nắm lấy nắm đấm của anh ta: "Anh, anh nên bàn với Ôn Miên khi nào thì đến công ty nhà cô ấy làm việc đi."
Ôn Miên ôm cánh tay anh ấy kéo đi, trước khi đi anh trai còn không quên đe dọa tôi: "Giang Tiểu Ngư, giữ mồm giữ miệng vào, cẩn thận anh phát đoạn ghi âm buổi trưa của em lên đài phát thanh đấy."
"Giang Phong, tuy anh rất có nhân tính nhưng em vẫn phải gọi điện cho lò mổ!"
"Thôi nào cục cưng, đừng chấp nhặt với anh ấy."
Bách Lan nắm lấy bàn tay đang múa may của tôi, ngồi xuống rồi trực tiếp bế tôi ngồi lên đùi anh.
Tư thế này, thật mờ ám.
Thích quá đi.
Bách Lan ôm tôi từ phía sau: "Ngư ngoan, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."
Tôi thăm dò hỏi: "Em yêu anh, anh yêu em, Bách Lan - Giang Ngư ngọt ngào bên nhau?"
Anh "ừm" một tiếng, xoay mặt tôi lại đối diện với anh.
"Em đồng ý không? Giang Ngư."
16
Tôi liếm môi: "Nhưng anh chưa bao giờ nói thích em."
Bách Lan hôn tôi một cái: "Giang Ngư, anh yêu em."
Tôi xoay người ngồi lên đùi anh, anh theo phản xạ đỡ lấy mông tôi, mặt tự đỏ lên trước.
Tôi vòng tay qua cổ anh cười gian: "Hãy nói ra một trăm lý do yêu em đi."
"Bởi vì em là Giang Ngư, chỉ có lý do này thôi."
"Nhưng anh trai em từ đầu đã không muốn chúng ta ở bên nhau."
Bách Lan thở dài, bất lực giải thích: "Anh ấy cảm thấy gia đình anh quá phức tạp, sợ anh và Ôn Miên không giải quyết được chuyện liên hôn, nhưng lúc đó Ôn Miên đã bị gửi ra nước ngoài, anh có lòng muốn làm rõ cũng khó mà khiến trưởng bối hai bên đồng ý."
"Anh đã nói anh sẽ không để em chịu thiệt thòi, nhưng anh Phong lại nói em ghét phiền phức, cả thèm chóng chán, cũng không thích anh, khuyên anh nên trân trọng Ôn Miên."
Bách Lan nắm tay tôi cười khổ: "Sau khi Ôn Miên về, anh mới biết họ đã thầm yêu nhau từ lâu, chỉ là anh Phong tự cho rằng mình đang tác thành cho người khác nên mới muốn em chia tay anh."
Tôi nhất thời dở khóc dở cười.
"Nhưng trong bốn tiếng chúng ta chia tay, anh không hề tìm em, em đã khóc đến chết đi được."
Bách Lan vô cùng lo lắng: "Anh trai em cứ cản anh, nói em đã đòi chia tay thì tức là thật sự muốn chia tay, nếu cứ níu kéo chỉ khiến em ghét anh hơn. Mãi sau khi cậu ấy ngủ rồi, anh đang định tìm em giải thích thì nhận được lời chúc của em."
Giá như có thêm một chút bao dung và kiên nhẫn.
Tôi rướn người hôn lên môi anh: "Sinh nhật vui vẻ, Bách Lan."
Khi tôi đeo chiếc nhẫn đôi lên tay anh, anh sững lại một chút, rồi ôm tôi hôn đáp lại.
"Cùng em vui vẻ, Giang Ngư."
Trong lúc tình cảm dạt dào, bãi cỏ phía trước bắt đầu bắn pháo hoa.
Tôi dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, ngắm nhìn bầu trời đêm như được rải đầy những vì sao lấp lánh.
"Bách Lan, ba mẹ anh có đưa năm triệu để em rời xa anh không?"
"Sẽ không đâu, họ đã mời cô chú về nước rồi cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Hai người thuyết phục họ nhanh vậy sao?"
Bách Lan nhướng mày cười: "Dù sao thì anh cũng là Bách Lan mà."
"Vậy thì sau này Bách Lan phải thay thế vị trí của anh trai em đấy."
"Cầu còn không được."
Đây là anh tự tìm đến đấy nhé, thiên nga nhỏ của em.
(Hết)